Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 164 : Cừu hận tồn tại

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


“Anh hai, chúng ta còn muốn chờ ai a?” Quý Thần Quang vươn tay kéo kéo góc áo Quý Tiêu Dương. Bọn họ đều đã đứng ở chỗ này đợi khoảng một phút rồi, không biết rốt cuộc anh hai đang đợi ai!



“Một người bạn! Thần Thần, đừng nóng vội, đợi một lát nữa là được rồi. Cậu ấy hẳn là đang gọi điện thoại!” Quý Tiêu Dương vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn của Quý Thần Quang, cười ôn nhu! Vẫn luôn nói muốn dẫn Thần Thần đi cắt tóc, lại luôn bởi vì công việc mà trì hoãn. Hiện tại tóc đều sắp mọc đến vai rồi. Chiều hôm nay rảnh, có thể đưa Thần Thần đi cắt tóc. Không biết Thần Thần thích cắt kiểu gì…… Ở trong lòng thản nhiên nghĩ, tay Quý Tiêu Dương vuốt tóc Quý Thần Quang càng ngày càng nhẹ càng ngày càng nhu!



Vương Tử Dật vội vàng xuống lầu, mới ra khỏi công ty liền nhìn thấy hai anh em Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang đứng cách đó không xa. Lúc này, vẻ mặt boss ôn nhu nhẹ nhàng vuốt tóc Quý Thần Quang, không biết đang nói cái gì, khóe miệng cười rất là nho nhã nhu hòa. Dường như là so với ánh dương quang trên đỉnh đầu còn sáng hơn ba phần. Vương Tử Dật nhìn hình ảnh đó, ngơ ngác sửng sốt một hồi mới phục hồi tinh thần, sau đó bước đi vội vàng tới phía Quý Tiêu Dương. Trong lòng là hàng trăm tư vị khác nhau……



“Boss, thật xin lỗi vì đã tới chậm!” Đi đến phía trước Quý Tiêu Dương, Vương Tử Dật dừng bước, cười xin lỗi với hắn! Sau đó, ánh mắt dừng trên người Quý Thần Quang bên cạnh. “Thần Quang, thật vui vì được gặp em. Anh là Vương Tử Dật! Em hẳn là chưa từng nghe qua, bất quá anh lại thường nghe nói về em!” Đưa tay đến trước mặt Quý Thần Quang, Vương Tử Dật ôn hòa cười, trong tươi cười tựa hồ còn hơn một chút trêu chọc!



Nụ cười kia có điểm tương tự với Nam Cung Kỳ! Bất quá, ôn hòa của Nam Cung Kỳ là từ trong tâm khảm phát ra, còn ôn hòa của Vương Tử Dật lại chỉ là mặt ngoài, bên trong anh ta hẳn là một người trong trẻo nhưng lạnh lùng! Quý Thần Quang nhìn ý cười không tiến được đến mắt của Vương Tử Dật, trong lòng thản nhiên nghĩ. Động tác trên tay cũng không chậm trễ, lúc Vương Tử Dật vươn tay ra, cũng nhanh chóng vươn tay của mình nắm lấy. “Em cũng rất vui khi được biết anh. Bất quá có câu anh nói sai rồi, em đã từng nghe nói đến anh. Anh hai thường nói anh là một người rất có tài!”



“Ha ha, phải không? Đó là việc mà anh phải làm mà thôi!” Bắt tay nhau, Vương Tử Dật ha ha cười. Đáy mắt tựa hồ cũng có ý cười nhè nhẹ!



“Tốt lắm, có chuyện gì chúng ta trên bàn cơm lại nói tiếp. Bây giờ khẳng định mọi người đều đói bụng rồi! Ăn cơm trước rồi nói sau!” Quý Tiêu Dương nắm lấy tay Quý Thần Quang, đạm cười nói với Vương Tử Dật một câu. Không nghĩ tới Thần Thần của hắn còn học được một bộ phương thức nói chuyện như vậy…… Rõ ràng là kiểu của thương nhân. Bất quá từ trong miệng em ấy nói ra lại hơn vài phần chân thật. Nhìn ánh mắt kia rõ ràng mang theo tươi cười tinh thần, đại khái ai cũng đều cho đó là thật! Nhìn không ra, Thần Thần kỳ thật rất có tiềm lực nói dối!



“Ân, em hảo đói! Tử Dật anh làm việc đến trưa, khẳng định cũng rất đói đi!” Quý Thần Quang nở một nụ cười sáng lạn mười phần với Vương Tử Dật, thanh âm rất là nhẹ nhàng, lộ ra một loại đặc hữu của tuổi trẻ ở bên trong. Làm cho người khác nghe được đều cảm thấy tâm tình tốt lên! Sức cuốn hút rất là mạnh!



“Ha ha, nghe Thần Quang nói xong, thật đúng là có chút đói bụng!” Vương Tử Dật cười trêu ghẹo Quý Thần Quang!



Quý Tiêu Dương nhìn hai người cười cười nói nói, trong đôi con ngươi đen hiện lên nhu ý nhè nhẹ! Đi vào nhà hàng ‘Tinh Thiên’, phân phó người phục vụ đem đồ ăn lên, ba người trong tiếng nói cười bắt đầu ăn cơm trưa. Qua một lúc mới từ ‘Tinh Thiên’ đi ra. Bởi vì muốn dẫn Quý Thần Quang đi cắt tóc cho nên Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang liền ở lúc ra khỏi nhà hàng mà chia tay Vương Tử Dật. Anh trở lại công ty, hai người đi tìm cửa hiệu cắt tóc!



“Anh hai, chúng ta đi cắt tóc ở đâu đây?” Quý Thần Quang hỏi Quý Tiêu Dương ở bên cạnh, một bên hỏi một bên còn vươn tay nắm lấy tóc của mình nhìn nhìn. Ân, cũng có chút dài quá, sắp đến vai rồi!



“Vừa ăn cơm xong, thuận tiện tản bộ một chút! Chờ mệt rồi thì tùy tiện tìm một cửa hiệu cắt tóc tốt một chút vào cắt cắt là được rồi!” Quý Tiêu Dương không nhanh không chậm nắm lấy tay Quý Thần Quang đi trên con đường người đến người đi, ánh mắt không chút để ý nhìn chung quanh. “Thần Thần, không thấy tản bộ như vậy rất có ý tứ sao?”




Nguyên lai một nhà Kỷ Nguyên đều di dân đến Canada. Mẹ của Kỷ Nguyên vốn chính là một người mê mạt trượt, sau khi đến Canada lại thành nghiện đánh bạc! Mà cha của Kỷ Nguyên sau khi đến Canada liền muốn tiếp tục đầu tư làm ăn, nhưng thất bại! Sau một lần thất bại đó, tiền tài trong nhà liền không còn nhiều lắm, không có khả năng trải qua lần thất bại thứ hai! Nhưng là mẹ của Kỷ Nguyên đã đánh bạc nghiện đến mức dạy mãi cũng không sửa được, luôn luôn lấy tiền đi đánh bạc. Kỹ năng đánh bài của bà ta đã không tốt, vận khí cũng phi thường không ổn, tiền còn thừa bao nhiều rất nhanh liền bị mẹ của Kỷ Nguyên làm cho thua hết……



Cha của Kỷ Nguyên bị chịu đả kích quá sâu, bệnh đến không dậy nổi, nhưng lúc đó phải nói là trong nhà đã chả còn cái gì, chỉ còn có bốn bức tường…… Có thể bán lấy tiền gì đó, đều bị mẹ của Kỷ Nguyên cầm đi đánh bạc. Cha của Kỷ Nguyên chính là bởi vì không kịp trị liệu mà bệnh chết ở Canada……



Sau khi cha Kỷ Nguyên chết, vẫn như trước không thể làm cho mẹ của Kỷ Nguyên từ trong cơn nghiện đánh bạc tỉnh lại. Bà ta luôn nói, sẽ thắng, một ngày nào đó bà ta sẽ đem toàn bộ tiền đã thua thu về…… Đến cuối cùng, biệt thự cũng không giữ được.



Năm ấy, Kỷ Nguyên vừa mới mười lăm tuổi, mà Kỷ Lâm mới chỉ có chín tuổi! Kỷ Nguyên đã hiểu chuyện, biết sự tình rất là gian nan, ở thời điểm mẹ của mình vay nợ liền bán ra biệt thự với giá thấp, cầm tiền mang theo em trai chuẩn bị trở về nước C. Nhưng cũng đúng lúc này, mẹ của Kỷ Nguyên đã muốn đánh bạc thành điên, dưới tình huống không còn chút tiền nào, cư nhiên lại đi vay nặng lãi…… Ngày đó, Kỷ Nguyên mang theo Kỷ Lâm rời khỏi biệt thự, người cho vay nặng lãi đuổi tới biệt thự…… Vì cứu mẹ mình, Kỷ Nguyên chỉ có thể đưa tiền còn thừa trong tay cho những người đó……



Sau lại…… Ở trong giãy dụa giữa sinh tử tồn vong, Kỷ Nguyên vẫn luôn cao ngạo ngẩng đầu với số phận của mình, làm tình nhân của bang chủ Thất Giác…… Bất quá, điều kiện duy nhất chính là, cho gã thời gian mười năm, gã muốn báo thù!……



……



Quý Tiêu Dương yên lặng xem xong tư liệu, trầm mặc……



Tâm tình có chút trầm xuống! Hắn không biết, chuyện năm đó, sẽ biến thành như vậy!……



Trên đó có viết, Kỷ Nguyên bởi vì từ nhỏ mắc một loại quái bệnh, không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, da gã chỉ cần gặp phải ánh mặt trời sẽ lập tức biến hồng, sau đó sẽ chảy máu…… Cho nên, khi vừa sinh ra liền chưa bao giờ được làm con nối dõi! Ngay cả thời điểm di dân sang Cananda, người một nhà bọn họ cũng phải chọn buổi tối để rời đi!



Bởi vậy, tâm lý của Kỷ Nguyên so với người bình thường cũng sẽ âm u cùng vặn vẹo hơn một ít…… Sự tình xảy ra thành như vậy, Kỷ Nguyên tự nhiên sẽ đổ toàn bộ lên người Quý Tiêu Dương, nhất là lúc gã không thể không vì sinh tồn mà làm tình nhân của một nam nhân khác…… Cừu hận gì đó liền càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm…… Cuối cùng biến thành, gã thề phải phá hủy Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, giống như cuộc đời của gã vậy……



PS: xin lỗi mọi người nghen:3 hôm qua đi chơi trời mưa to quá nên về muộn k edit truyện cho mọi người đọc được. thực sự rất xin lỗi cúi đầu