Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 196 : Buồn bực

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


Mẹ Nam Cung mang theo Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu ra một bãi cỏ rộng lớn ở vùng ngoại ô, bốn phía có những nhóm người tốp năm tốp ba, ở một bên nói nói cười cười, không khí rất là ấm áp! Mẹ Nam Cung đặt đồ mang theo bày lên bãi cỏ, sau đó vươn tay đẩy hai đứa ngốc bên người mình “Nào, thử đoán xem hôm nay mẹ chuẩn bị cho hai đứa cái gì nè!” Ngữ khí nói chuyện rất là hưng phấn cùng đắc ý!



Tầm mắt Nam Cung Kỳ từ rừng cây bên cạnh chuyển lên trên người mẹ Nam Cung, ánh mắt phiêu về phía sau nàng. Có chút không thú vị đẩy kính mắt gọng bạc của mình. “Con không biết!”



Nam Cung Cửu nhìn bộ dáng hưng phấn của mẹ Nam Cung, cũng học theo bộ dáng Nam Cung Kỳ, thản nhiên đáp lại một câu không biết!



Mẹ Nam Cung lập tức liền cao hứng “Đây chính là tối qua mẹ ba con đi dạo trên phố cố ý mua về đó, nào, hai đứa hảo hảo chơi đi, cả ngày đều ở trong nhà, sắp biến thành tiểu lão đầu cả rồi!” Nói xong, mẹ Nam Cung liền đưa con diều phía sau đến trước mặt Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu!



“Mẹ!” Nam Cung Kỳ nhìn con diều với những hình vẽ hoạt hình trước mặt, vẻ mặt rối rắm! Đây là cái gì với cái gì a……



“Sao vậy? Không thích? Mẹ thấy đây là kiểu mà nhiều trẻ con mua nhất đó!” Mẹ Nam Cung giơ con diều trên tay lên, nói được rất là vui vẻ!



“Con đã không còn là trẻ con nữa rồi!” Đẩy kính mắt gọng bạc của mình, Nam Cung Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Khi nào thì lão mẹ nhà mình mới có thể thành thục một chút đây? Thật là không hiểu nổi lão ba là một người khôn khéo như thế lại cưới lão mẹ……



“Ở trong lòng ta, Kỳ nhi vĩnh viễn là đứa nhỏ bảo bối của mẹ! Ngoan, mau dẫn Tiểu Cửu đi chơi, để cho mẹ chụp vài cái ảnh nào!” Mẹ Nam Cung ôm Nam Cung Kỳ vào trong ngực, hôn một cái.



Nam Cung Cửu ở một bên nhìn, khóe mắt hơi hơi run rẩy…… Hóa ra còn có một nữ nhân so với mẹ hắn còn trắng trợn hơn……



Nam Cung Kỳ thở dài một hơi, tâm không cam lòng không nguyện cầm lấy con diều, đứng ở trước mặt Nam Cung Cửu “Thả đi!” Nam Cung Cửu đứng lên, yên lặng đi theo phía sau anh. Hai người một trước một sau, ai cũng không mở miệng nói chuyện, không khí vẫn trầm mặc như trước……



Nam Cung Kỳ là không muốn chơi thứ này, còn Nam Cung Cửu là có thói quen trầm mặc……



Mẹ Nam Cung ở xa xa nhìn, lông mày đều nhăn thành một chữ xuyên! Hai đứa trẻ này, xảy ra chuyện gì vậy……Hô một tiếng với Nam Cung Kỳ “Kỳ nhi mau dạy Tiểu Cửu thả diều a! Ngốc ngốc ở đó làm gì vậy?”




Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đều thu hồi tầm mắt, dừng ở trên người mẹ Nam Cung một giây liền đồng thanh nói hai chữ “Về nhà!”



Mẹ Nam Cung vừa nghe liền trực tiếp xem thường, buồn bực không có chỗ phát…… “Được, chúng ta về nhà!” Trầm mặc vài giây, mẹ Nam Cung nghiến răng nghiễn lợi nói một câu. Thật sự là, hai đứa nhỏ này như thế nào càng lớn lại càng làm cho người ta rối rắm……



Lần đi dạo chơi này không đến hai giờ liền xong. Đồ ăn nhanh chuẩn bị tốt đều không có dùng đến, vì không để lãng phí lương thực, mẹ Nam Cung liền quyết định không làm cơm trưa nữa mà trực tiếp ăn đồ ăn nhanh! Vì thế, ba người giữa trưa liền ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem ti vi! Ăn trưa xong, mẹ Nam Cung thật sự chịu không nổi không khí trầm mặc đến quỷ dị này, ngây người nửa giở liền bỏ chạy đến nhà cách vách chơi mạt trượt!



Trong phòng khách, sau khi mẹ Nam Cung đi rồi, Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ hai người tiếp tục du thần xem ti vi. Bộ dáng kia nhìn qua đều giống như thập phần chăm chú, kỳ thật đều đang tự suy nghĩ chuyện của mình……



“Tiểu Cửu!” Thời gian lẳng lặng trôi qua một giờ, Nam Cung Kỳ từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần. Ánh mắt nhìn ti vi, mở miệng gọi Nam Cung Cửu.



Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ. Chờ anh nói chuyện……



Môi Nam Cung Kỳ hơi giật giật, tựa hồ là đang chần chờ, qua vài giây mới mở miệng nói chuyện “Tiểu Cửu, về sau không cần nói mấy lời mê sảng nữa!” Làm tâm anh bị nhiễu loạn……



“Cái gì kêu mê sảng?” Nam Cung Cửu lập tức mở miệng hỏi lại.



Nam Cung Kỳ nhìn đôi con ngươi đen sáng trông suốt của Nam Cung Cửu đang lóe lên sự nghi hoặc. Trong lòng một trận phiền toái…… “Chính là…… Này……” Này cái gì ni? Anh đọc sách vài năm, cũng không tìm thấy được một từ thích hợp!



Suy nghĩ một hồi, cũng nghĩ không ra rốt cuộc nên dùng từ gì. Nam Cung Kỳ trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Nam Cung Cửu “Dù sao, chính là không được nói nữa!” Nói xong liền đứng lên đi về phòng mình, còn không quên khóa cửa lại. Buồn bực nằm ở trên giường kéo chăn che mặt, lâm vào cảm xúc rối rắm……



Nam Cung Cửu nhìn cửa bị khóa, rốt cuộc nhịn không được, bật cười…… Thật đúng là ứng với câu nói: Cười khuynh thành! Đáng tiếc là không có bất luận người nào nhìn thấy……