Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 215 : Ba năm

Ngày đăng: 13:37 18/04/20


Lão đại mất tích. Hết thảy những sát thủ đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài đều phải để ý tất cả sự vật bên cạnh mình, tìm kiếm tất cả tin tức có liên quan đến lão đại. Đặc biệt là thành phố Y của nước C, làm trọng điểm điều tra. Nam Cung Cửu cùng qt giao tiếp nhiệm vụ xong, liền tâm sự nặng nề rời khỏi tổng bộ. Trong đầu đều suy nghĩ vì sao lại mất tích? Là bị người làm hại, hay là có nguyên nhân khác? ‘X’ lâm vào một mảnh không khí sốt sắng……



Nam Cung Cửu nên vui mừng vì chân của mình bị thương, có nửa tháng nghỉ ngơi, có thể không cần để ý bất cứ chuyện gì trong tổ chức. Nghe qt nói, từ sau khi lão đại mất tích, tính khí của quản liền trở nên phá lệ dễ nổi giận, tất cả nhiệm vụ chưa hoàn thành tốt, hay là trực tiếp thất bại, đều nhận hình phạt nặng trước nay chưa từng có. Hiện tại, toàn bộ ‘X’ đều trong tình trạng lo lắng đề phòng, chỉ lo người bị khai đao là mình.



“Anh thì sao?” Nhìn biểu tình cùng hành động khoa trương của Quỷ Thứ, Nam Cung Cửu tâm tình tốt trêu chọc hỏi một câu.



Quỷ Thứ thu hồi động tác khôi hài của mình, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Cửu “Tôi, tôi là người sẽ thất bại sao? Cái tên kim bài số năm vang dội này không phải hư danh đâu nhé.”



Nghe lời nói ngạo khí mười phần của Quỷ Thứ, Nam Cung Cửu mím chặt đôi môi trầm mặc. Cúi đầu tiếp tục xem quyển sách trên tay. Trong lòng lại là đang suy nghĩ về Kỳ, lúc này Kỳ đang làm gì? Từ lần gọi điện mấy ngày trước, về sau Nam Cung Cửu liền thường xuyên có kích động muốn gọi điện thoại cho Nam Cung Kỳ. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn là không giải quyết được gì. Sợ rằng chính mình lần thứ hai phạm cùng một sai lầm, rút điện thoại, nhưng vẫn trầm mặc không nói gì…



“Tiểu quỷ, tối hôm nay muốn ăn cái gì?” Thấy Nam Cung Cửu cúi đầu xem sách, Quỷ Thứ cũng thu hồi tâm thái khôi hài, nghiêng đầu hỏi Nam Cung Cửu.



“Gì cũng được.” Nam Cung Cửu giương mắt liếc mắt nhìn Quỷ Thứ, nhàn nhạt trả lời một câu. Âm thanh không nhanh không chậm, dường như con người hắn luôn thong dong trấn tĩnh như vậy.



“Được, vậy tôi đi xem xem chung quanh đây có cái gì ….. có cái gì chúng ta chưa từng ăn không.” Nghe Nam Cung Cửu trả lời, Quỷ Thứ đứng lên, ra khỏi tầng hầm.



Quỷ Thứ đi rồi, tầng hầm nho nhỏ lần thứ hai rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh. Ánh nắng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Nam Cung Cửu, đem khí tức lạnh lẽo cứng rắn của hắn tiêu tán đi không ít. Cả người cũng nhiều hơn mấy phần ôn nhu. Nhìn tia sáng trên trang sách, tâm tư Nam Cung Cửu lặng yên lại bắt đầu thất thần. Hắn nhớ tới Kỳ, nụ cười của Kỳ, nhàn nhạt ấm áp lại giống như ánh nắng lúc này, trong nháy mắt lơ đãng có thể tiến vào nội tâm của người ta…… Vui sướng, chân của hắn còn có bốn ngày nữa là có thể hoàn toàn khỏi. Thời điểm đó, hắn cũng có thể đi nước C thăm Kỳ.
……



Nghe nói, thời gian có thể lắng đọng tất cả. Nhưng là, tại sao cô đơn, nhớ nhung anh đối với en, lại như rượu càng cất càng thuần, càng ngày càng sâu…. Nam Cung Kỳ khép lại quyển sổ, động tác chậm rãi một lần nữa để nó vào ngăn kéo. Nam Cung Kỳ ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn đèn bàn đã cũ kỹ. Tâm tư càng phiêu càng xa. Ba năm…… Em còn bao lâu nữa mới có thể trở về?



……



“Tiểu quỷ, cậu đúng là quá giỏi a, vẻn vẹn một ngày liền hoàn thành nhiệm vụ. Càng ngày càng lợi hại đó.” Quỷ Thứ vỗ vỗ thiếu niên lãnh khốc bên người. Cười đến một mặt cao hứng.



Nam Cung Cửu khẽ rũ mắt xuống, không để ý tới người đang hưng phấn bên cạnh, hai tay đút túi quần, bước chân nhàn nhã đi trên đường phố người đến người đi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn thắng cảnh một mảnh phồn hoa, nội tâm lại như cổ thụ. Ba năm, Kỳ, sắp đến ngày chúng ta gặp nhau rồi……



“Tiểu quỷ, đêm nay đi chúc mừng một chút đi. Cẩn thận mà ăn một bữa, còn có, tiểu quỷ a, cậu đã kiếm nhiều tiền như vậy, có thể hay không chuyển khỏi cái tầng hầm nhỏ lụi bại của cậu hay không?”



……



Cả con đường náo nhiệt phồn hoa làm thế nào cũng không nhấn chìm được thân ảnh hờ hững của thiếu niên mặc đồ màu đen kia. Xa xa mà nhìn bóng lưng của hắn, khác nào lữ khách thần bí từ trên trời xuống. Nơi này, cũng không thuộc về hắn…… Nơi thuộc về hắn là những rừng bỉ ngạn ở xa xôi kia……