Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 226 : Đánh!

Ngày đăng: 13:37 18/04/20


Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, đem cảm xúc hỗn loạn trong nội tâm toàn bộ cưỡng ép đè xuống, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. Đáy mắt bắn ra một đạo ánh sáng niềm tin tuyệt đối. Hắn trầm giọng nói một chữ “Đánh!” Hắn, tuyệt đối không thể từ bỏ! Kỳ của hắn, còn đang ở nước C xa xôi chờ hắn……



“Á Cửu.” Nghe Nam Cung Cửu không chậm trễ chút nào trả lời, Tạ Hoài thu hồi ý cười nơi đáy mắt, đôi mắt mang theo chút nghiêm túc. “Ngươi đánh không lại ta.”



“Đến chết mới thôi!” Nam Cung Cửu hai mắt tỉnh táo dị thường nhìn thẳng vào Tạ Hoài. Từng chữ từng chữ rõ ràng nóng rực, mang theo một luồng khí tức nóng người. Đó là —— chấp niệm!



Tạ Hoài nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Nở nụ cười tròn một phút, Tạ Hoài mới dừng lại tiếng cười “Được.”



Mỗi một lần ra chiêu, Tạ Hoài đều có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng là, Tạ Hoài mỗi lần công kích, Nam Cung Cửu lại chỉ có thể vô cùng chật vật né tránh. Dần dần, Nam Cung Cửu chỉ có thể bị động phòng thủ, hắn không có cách nào tiếp tục ra tay công kích Tạ Hoài. Theo thời gian chậm rãi trôi qua, mồ hôi trên mặt Nam Cung Cửu càng chảy càng nhiều, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, trên mặt đã xuất hiện vẻ mệt mỏi nhàn nhạt. Trái lại Tạ Hoài, ngoại trừ hô hấp có chút rối loạn, trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười nhẹ, đáy mắt thậm chí mang theo thần sắc chế giễu nhè nhẹ, nhìn Nam Cung Cửu.



“Á Cửu, nhận thua đi.” Tay trái Tạ Hoài dùng sức bắt lấy vai phải Nam Cung Cửu, làm tay phải của hắn mất đi sức mạnh.



Nam Cung Cửu hơi nhíu mày, ánh mắt quét nhìn bốn phía, tìm kiếm kẽ hở của Tạ Hoài. Thừa dịp y nói chuyện thả lỏng, tay trái Nam Cung Cửu uốn lượn, cánh tay khửu tay hướng về tay trái Tạ Hoài tàn nhẫn mà đánh tới. Cũng trong lúc đó, hắn còn không quên dùng chân của mình đi công kích Tạ Hoài. Tuy rằng Nam Cung Cửu không lên tiếng, cũng không có giương mắt nhìn Tạ Hoài, thế nhưng, hắn lại dùng hành động của chính mình vô cùng khẳng định nói cho y biết. Hắn là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.



Tạ Hoài vì Nam Cung Cửu đánh mạnh, chỉ có thể bất đắc dĩ buông vai Nam Cung Cửu ra, thân thể của y lùi về sau hai bước, nhìn Nam Cung Cửu mồ hôi đầm đìa, đáy mắt chợt lóe một tia ám quang hơi trầm xuống. “Á Cửu, ngươi đánh không lại ta!” Lần này, thanh âm so với vừa rồi lạnh lẽo hơn nhiều. Kiên trì của y đã sắp dùng hết, tuy rằng rất không muốn thương tổn Nam Cung Cửu, thế nhưng, nếu như hắn vẫn còn u mê không tỉnh như vậy, y liền thật sự muốn bắt đầu hạ công phu thật. “Ta là lão đại của ‘X’, kế hoạch huấn luyện các ngươi đều là do ta lập, nhược điểm trong công phu cùng điểm trí mạng, ta đều nhất nhất rõ ràng.”



Tạ Hoài nói xong, Nam Cung Cửu khẽ cúi thấp đầu, cũng không nói lời nào. Trong phòng khách lâm vào bầu không khí phi thường vi diệu quái lạ. Tạ Hoài nhìn tình thế này, cho là Nam Cung Cửu đang suy nghĩ lời y nói, đáy mắt y mang theo mỉm cười lẳng lặng đứng ở một bên, không nói gì. Nhưng là, thời gian qua sau ba phút, Nam Cung Cửu đột nhiên ngẩng đầu, hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, đôi con ngươi đen như mực, lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. “Đánh!”




“Còn đánh không?” Tạ Hoài bước trên đoạn đường đầy chất lỏng màu đỏ, ở trên cao nhìn xuống Nam Cung Cửu dưới chân.



Đôi môi Nam Cung Cửu khẽ nhúc nhích, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, chính là đưa tới một trận ho kịch liệt, ho ra tất cả đều là máu. Hắn giẫy giụa thân thể, muốn đứng lên, lại phát hiện mình đã không còn bất luận khí lực gì. Có thể coi là như vậy, Nam Cung Cửu vẫn như cũ nhấc lên đầu mình, đôi mắt đen như mực, vẫn như trước mang theo ánh sáng nóng rực lấp lánh hữu thần. Hắn nhếch miệng, dù chưa nói ra lời. Thế nhưng, Tạ Hoài đã thấy rõ, lời hắn nói là vẫn là cùng một chữ “Đánh!”



‘Ầm’…… ‘Tạp sát!’……



Trong phòng khách an tĩnh, liên tục vang lên hai thanh âm. Thân thể Nam Cung Cửu bị Tạ Hoài một cước đá đập vào mặt tường, tiếp lần thứ hai rơi xuống đất.



“Còn đánh không?” Tạ Hoài cất bước đến trước mặt Nam Cung Cửu. Mặt không thay đổi hỏi đồng dạng một câu.



Lúc này Nam Cung Cửu đã mơ hồ. Cái gì cũng nghe không rõ ràng, ánh mắt hắn mơ hồ nhìn đôi giày da trước mặt. Nghĩ cũng biết Tạ Hoài đang nói cái gì. Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng Nam Cung Kỳ. Anh nói: Cửu, em ở chỗ này chờ anh……



“Đánh……” Một chữ chưa dứt, Nam Cung Cửu rốt cục không chống cự nổi thân thể thương tổn, té xỉu trên đất.



Tạ Hoài ngồi xổm người xuống, nhìn Nam Cung Cửu một thân đầy máu. Thật lâu không nói được gì……