Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 27 : Bị người chọc ghẹo

Ngày đăng: 13:34 18/04/20


“Thiếu gia, tiểu thiếu gia, đến trường học rồi ạ!” Chú lái xe dừng xe, nghiêng đầu cung kính nói với Quý Tiêu Dương.



Quý Tiêu Dương thu hồi tinh thần nhìn thoáng qua Quý Thần Quang trong lòng. Đôi mắt mị mị, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp đều là sự mơ màng buồn ngủ. Vươn tay nhẹ nhàng lay “Thần Thần, đến trường rồi!”



Quý Tiêu Dương mở to mắt, có chút dại ra nhìn Quý Tiêu Dương, còn chưa có phản ứng lại.



“Tiểu trư, đến trường học rồi!” Ý cười nơi khóe miệng thế nào cũng không nhìn được. Thần Thần của hắn thật khả ái.



Ôm lấy Quý Thần Quang, cầm túi sách, Quý Tiêu Dương xuống xe “Nhìn đi Thần Thần, đây là trường học!” Quay Quý Thần Quang ở trong lòng lại để cho cậu hảo hảo nhìn trường học, nhìn mọi người xung quanh.



Lúc này cửa trường đã có người lục tục đi vào, đều mang theo ánh mắt tò mò nhìn hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang. Trong lòng đều mang theo nghi hoặc” Đứa nhỏ mập mạp khả ái này là ai? Như thế nào Quý học trưởng (cách gọi bạn học lớp trên, giống kiểu tiền bối) lại ôn nhu với cậu như vậy. Này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Quý học trưởng cười…..



Quý Thần Quang nguyên bản còn có chút mơ mơ màng màng buồn ngủ, cảm giác được có rất nhiều ánh mắt nhìn mình thì liền biến mất hết. Đôi mắt to tròn có chút sợ hãi nhìn thoáng qua bốn phía. Có điểm dọa người……



Hai tay nhỏ bé ngắn ngủn gắt gao nắm lấy góc áo Quý Tiêu Dương, nửa người đều tránh ở đằng sau Quý Tiêu Dương. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, Quý Thần Quang có điểm không quen. Nhưng cũng thấy thật mới mẻ kỳ lạ, làm cho cậu muốn xem những người đó……



“Thần Thần, đừng sợ! Có anh hai ở đây!” Cảm giác được sự sợ hãi của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương liền ngồi xổm xuống ôm Quý Thần Quang vào lòng.



“Anh hai!” Vươn tay ôm chặt cổ Quý Tiêu Dương.
“Phong lưu? Tớ đều đã mệt chết rồi! Còn có nửa cái mạng thôi!” Khúc An vừa nói vừa đi về phía trước, vừa dứt lời liền đứng trước mặt Quý Tiêu Dương. Nhìn thoáng qua Quý Thần Quang trong lòng” Tiêu Dương, cậu như thế nào lại thành bảo mẫu? Đứa nhỏ này là con nhà ai vậy?” Tò mò vươn tay chọc chọc cánh tay nhỏ lộ ra bên ngoài của Quý Thần Quang. Mềm mềm, còn có chút lạnh lạnh, thực thoải mái.



Quý Thần Quang cảm giác được có người chọc vào cánh tay của cậu liền nhanh chóng đem tay giấu vào trong lòng. Tựa đầu chôn sâu vào ngực Quý Tiêu Dương. Thực rõ ràng nói thầm: Không cho các người nhéo, không cho các người chọc……



“Đứa bé này hảo khả ái, Tiêu Dương, ngươi ở đâu tạo ra vậy?” Khúc An vừa thấy động tác của Quý Thần Quang liền nở nụ cười.



Quý Tiêu Dương cảm giác được Quý Thần Quang không thích hai người bạn tốt của mình liền thản nhiên liếc hai người một cái “Nhàm chán!” Cầm lấy túi sách đi về phía trường học.



“A, Tiêu Dương, đi đâu vậy?” Linh Thiên Nhiễm sửng sốt nửa giây liền đuổi theo Quý Tiêu Dương, vừa chạy vừa kêu.



Còn Khúc An vẫn đứng tại chỗ nhìn theo Quý Tiêu Dương. Đứa bé kia chơi thật vui!



“Khúc An, sao cậu không vào trường?” Nam Cung Kỳ vừa xuống xe liền nhìn thấy Khúc An đứng trước cổng trường ngẩn người. Đi nhanh đến bên người hắn.



“Tớ đang đau khổ chờ đợi cậu!” Khúc An quay đầu lại, vẻ mặt thâm tình nhìn Nam Cung Kỳ.



“Thôi đi, đừng có làm bộ trước mặt tớ. Đi thôi, sắp vào tiết rồi!” Nam Cung Kỳ nói xong liền đẩy Khúc An ra.



“A này, tớ nói cho cậu biết một chuyện. Hôm nay Tiêu Dương bế một đứa bé đến trường. Đứa bé đó chơi thật vui! Trông mềm mềm nộn nộn. Nhưng không biết bộ dáng thế nào? Được Tiêu Dương bảo hộ rất kín!” Khúc An đuổi kịp Nam Cung Kỳ nói.



Nam Cung Kỳ dừng bước, nhìn thoáng qua Khúc An “Đứa bé?” Nghi hoặc hỏi.



“Đúng. Chính là một đứa bé, ước chừng khoảng bốn năm tuổi. Đợi lát nữa cậu đến phòng học mà xem. Tớ nghĩ chắc chắn Tiêu Dương sẽ mang theo nó đến tiết học đầu tiên!”