Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 72 : Đến tột cùng ai mới là tiểu bạch thỏ!

Ngày đăng: 13:35 18/04/20


Trên sân thượng, hai nam sinh đứng tựa lưng vào tường, một người nhuộm tóc vàng rực rỡ, một người nhuộm đỏ chói mắt. Hai thiếu niên này nhìn qua cũng không lớn lắm, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặt không lớn, thực gầy, trông rất thanh tú. Tay cầm điếu thuốc cũng rất gầy, giống như da bọn xương, không có chút thịt nào.



Thiếu niên tóc vàng nhả ra một ngụm khói, ánh mắt ngoan lệ nhìn vòng khói đang tán dần “Mày chắc chứ?”



“Ừ. Vừa mới nhận được tin tức hôm nay tên tiểu tử Nam Cung Cửu kia xin nghỉ phép!” Thiếu niên tóc đỏ ném mẩu thuốc xuống đất, vươn chân dùng sức dẫm.



“Đi!” Thiếu niên tóc vàng nghe được lời nói của thiếu niên tóc đỏ, trong ánh mắt ngoan lệ hiện lên một tia vui sướng, nửa điếu thuốc trong tay cũng ném đi, xoay người đi về phía cầu thang. Thiếu niên tóc đỏ đi theo sau. Trên sân thượng trống rỗng, chỉ còn mẩu thuốc lá vẫn còn đỏ là chứng minh ở đây vừa có người.



Quý Thần Quang ở trong rừng cây cuống quít một hồi, trên mặt vẫn thủy chung mang theo nụ cười nhạt hạnh phúc. Ánh mặt trời theo khe lá rọi xuống mặt cậu, trông như mộng ảo…… Từ xa nhìn lại thật giống như một vương tử nhàn nhã tản bộ trong rừng cây.



“Quý Thần Quang!” Một thanh âm khàn khàn vang lên đánh vỡ bức tranh tĩnh lặng.



Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn hai người phía trước, ánh mắt lạnh nhạt. Không nói lời nào cũng không trả lời.



Thiếu niên tóc vàng nhìn bộ dạng của Quý Thần Quang, đôi mắt hẹp dài lóe lên sự phẫn nộ nhàn nhạt. Hắn không thích nhất chính là thái độ này của Quý Thần Quang, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, coi tất cả mọi vật như là trong suốt. Bộ dáng thanh nhã cao ngạo kia làm cho tâm hắn vừa ngứa ngáy vừa hận. Nghĩ đến chính mình đã từng cùng cậu nói chuyện nhiều lần nhưng đều bị bỏ qua!


Đôi mắt sáng ngời long lanh của Quý Thần Quang hiện lên một tia lạnh lẽo “Cút!” Cậu chán ghét người này……



“Lạnh lùng cái gì chứ!” Ngô Hiên nhìn biểu tình của Quý Thần Quang, luôn là một bộ vân đạm phong khinh, giống như một người ngoài cuộc đang xem diễn. Cái loại thong dong này làm cho Ngô Hiên chán ghét. Rõ ràng so với bọn hắn còn nhỏ tuổi hơn. Giả bộ cái gì mà giả bộ!



Nhìn Ngô Hiên đánh về phía mình, Quý Thần Quang nổi giận! Vươn tay phải nắm chặt cổ tay Ngô Hiên, ngón trỏ cùng ngón giữa dùng sức cắm xuống làm cho Ngô Hiên trong nháy mắt liền cảm thấy đau đớn. Sau đó thân thể cậu khẽ hạ xuống, hung hăng gạt chân một cái làm cho thân thể Ngô Hiên mất cân bằng. Cuối cùng hai tay dùng sức đẩy Ngô Hiên ngã xuống đất. Ba động tác liên tục này Quý Thần Quang làm rất sinh động lưu loát như nước chảy mây trôi nhưng không mất đi sự tao nhã. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Ngô Hiên đang nằm trên mặt đất, Quý Thần Quang thu tay lại, trực tiếp bước qua người Ngô Hiên đang khiếp sợ, đi về phía phòng học.



Sau chuyện phát sinh lúc năm tuổi kia, anh hai liền cho cậu đi học võ để phòng thân, cũng để rèn luyện thân thể! Bình thường cậu rất lười động tay vì cậu không thích tiếp xúc với người khác. Cho nên những chiêu thức mà cậu học đều là những chiêu ngoan độc quyết đoán. Chỉ trong vòng ba chiêu là có thể hạ đối thủ. Quyết không dây dưa lằng nhằng!



Ngô Hâm đứng bên người Ngô Hiên nhìn bóng dáng Quý Thần Quang đi càng lúc càng xa, trợn mắt há mồm……



Nguyên lại hắn nhìn lầm rồi……



Quý Thần Quang cũng không phải tiểu bạch thỏ. Không nghĩ tới lại cất giấu nanh vuốt kĩ như vậy. Những chiêu thức quyết đoán kia thực đẹp! Hắn thật đúng là càng ngày càng có hứng thú với Quý Thần Quang……



Thoạt nhìn giống như mĩ thiếu niên ôn nhu mềm yếu, không nghĩ tới lại mạnh như vậy! Thật đúng là làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn…… Tất cả mọi người trong trường này chỉ sợ đều bị bề ngoài của cậu lừa đi……