Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 96 : Hạnh phúc của em là anh hai……

Ngày đăng: 13:35 18/04/20


“Nơi này có bãi cỏ nè, thật là tốt!” Quý Thần Quang nhìn một bãi cỏ xanh ngát trước mắt, trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ kinh hỉ! Khó trách có nhiều đôi tình nhân muốn đến những nơi như thế này để hẹn hò, khung cảnh ở đây thật đẹp! Bãi cỏ được những cây đại thụ vây xung quanh thành một vòng tròn! Bốn phía đều là một màu xanh ngát, còn có những bàn ghế gỗ dài! Lúc này hai bên những chiếc bàn gỗ đều có những đôi tình nhân ngồi! Ở giữa bãi cỏ không có cây xanh, tràn ngập ánh nắng mặt trời. Hiện tại là giữa trưa, có chút nóng cho nên khu vực giữa bãi cỏ không có một bóng người. Mọi người đều trốn dưới những bóng cây xanh mát để tình chàng ý thiếp!



“Thần Thần, thích không?” Quý Tiêu Dương vươn tay ôm cổ Quý Thần Quang, kéo cậu vào lòng! Cằm nhẹ để ở trên bả vai cậu, ở bên tai cậu ôn nhu thầm thì!



“Thực thích, cảm giác không khí ở đây đều tràn ngập hương vị tươi mát!” Khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một cái. Cảm giác được trong ngực có từng trận từng trận khoan khoái! Thật sự rất thoải mái……



“Về sau vào mỗi sáng sớm chúng ta sẽ đến nơi này tản bộ, đến buổi chiều cũng có thể tới nơi này tản bộ, thẳng đến khi chúng ta già đến nỗi không đi được nữa mới thôi!” Nhẹ hạ tầm mắt nhìn sườn mặt Quý Thần Quang, trong đầu Quý Tiêu Dương đột nhiên hiện lên một cảnh tượng. Hai người bọn họ tóc trắng xóa, thản nhiên như trước nắm tay nhau bước chậm trên bãi cổ trong ánh hoàng hôn! Trong tay hắn vẫn cầm theo một túi to như trước, trên trong toàn bộ đều là đồ uống cùng đồ ngọt mà Thần Thần thích! Khát liền uống nước, mệt mỏi liền ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi một chút……



Cảnh tượng này chỉ lướt qua trong đầu Quý Tiêu Dương nhưng lại làm cho cảm xúc của hắn phá lệ hưng phấn cùng vui sướng! Chỉ là ngâm lại thôi hắn liền cảm giác cả người được vây quanh trong một loại hạnh phúc nói không nên lời. Hắn có một loại xúc động muốn thời gian trôi nhanh đi, đảo mắt một cái bọn họ liền bước tới lúc tuổi già, hắn cùng Thần Thần nhàn nhã tiêu dao sống một cuộc sống tự tại……



“Được ạ!” Quý Thần Quang khẽ ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Quý Tiêu Dương. Từ trong đôi mắt của anh hai, cậu thấy được sự kích động cùng hưng phấn! “Anh hai, chúng ta sẽ vẫn đi, đi đến……” Quý Thần Quang đột nhiên không biết nói như thế nào, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa, trong đầu hiện lên một từ. “Đi đến vĩnh cửu! Đúng rồi, anh hai, chúng ta sẽ vẫn mãi đi, vẫn mãi đi cho đến vĩnh cửu!”



Khóe miệng Quý Tiêu Dương giơ lên một nụ cười nhẹ, vươn tay sờ sờ hai má Quý Thần Quang, khi vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì lại thấy cảm xúc của Quý Thần Quang đột nhiên trở nên kích động……



“Không đúng, anh hai, không đúng! Em không cần vĩnh cửu! Ân, hẳn là đi đến khi xuân về hoa nở! Đúng vậy, anh hai, chúng ta sẽ vẫn mãi đi, vẫn nắm tay nhau đi đến khi xuân về hoa nở! Đúng không anh hai? Em ở trong thư phòng của anh có xem qua. Là hồ thi, xuân về hoa nở! Biểu tượng cho một loại hạnh phúc bình thản ấm áp! Anh hai, chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc, thẳng đến lâu, thật lâu!” Khi Quý Thần Quang nói lời này, đôi mắt to tròn lóe sáng! Trông đặc biệt đẹp, ánh sáng lóe ra thật là chói mắt!



Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang cười, trong nháy mắt có một vấn đề hiện lên trong đầu hắn, liền thốt ra “Thần Thần, em cho rằng cái gì là xuân về hoa nở?”



Cái gì là xuân về hoa nở? Quý Thần Quang có điểm rối rắm. Xuân về hoa nở chỉ là một cụm từ để hình dung về sự hạnh phúc thôi mà. Như vậy anh hai hỏi hạnh phúc là cái gì sao? Hạnh phúc là cái gì a?
“Tôi nói……” Mạc Dương ngẩng đầu nhìn Linh Thiên Nhiễm. “Tôi nói……” Vì thế Mạc Dương ưu thương phát hiện ra, đối với ánh mắt của Linh Thiên Nhiễm, hắn liền nói không nên lời…… “Không, không có gì!” Vội vàng nói một câu. Tầm mắt Mạc Dương nhìn về phía rừng cây tươi tốt xanh um, trong lòng rối rắm gần chết……



Chết tiệt, trong lòng hắn cảm giác thực khẩn trương! Loại cảm xúc này cho tới bây giờ còn chưa từng xuất hiện qua!



Hắn bị làm sao vậy?…… Lunh Thiên Nhiễm nhìn thân thể Mạc Dương đột nhiên trở nên cứng ngắc, nghi vấn nhanh chóng hiện lên trong lòng. Vươn tay đẩy người Mạc Dương “Này, anh làm sao vậy?”



“Không, không có gì, tôi đi mua đồ uống!” Nói xong, Mạc Dương cũng không quay đầu lại, đứng lên bỏ chạy……



Trong lòng Linh Thiên Nhiễm càng cảm thấy kỳ quái, không phải vừa mới mua đồ uống sao? Như thế nào lại đi mua nước?……



Còn có, soa cậu lại cảm giác được Mạc Dương hình như thẹn thùng?…… Thiết, mẹ kiếp! Thu hồi tâm tư, Linh Thiên Nhiễm lắc lắc đầu. Mặt than Mạc Dương kia thẹn thùng, ngẫm lại còn có chút cảm giác hỗn độn! Thật là khiêu chiến năng lực nhận thức của cậu! Hay đầu óc của cậu có tật xấu…… Mới có thể nghĩ ra cái loại ý nghĩ loạn thất bát tao này!



Tuy rằng Linh Thiên Nhiễm không có nghe rõ ràng, nhưng Nam Cung Cửu lại nghe đầy đủ! Có một loại xúc động, trong lòng lập tức điên cuồng tán loạn……



Nghĩ đến Thần Quang vừa mới nói với Tiêu Dương. Nghĩ đến Mạc Dương vừa nói với Linh Thiên Nhiễm. Ánh mắt của hắn lại dừng trên người Nam Cung Kỳ bên cạnh……



“Kỳ, hạnh phúc của tôi chính là em!” Gần như là nỉ non một câu, Nam Cung Cửu ở trong trạng thái thất thần, không tự giác thốt ra!