Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 5 :

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Cảnh Băng Tuyền nói có lý, Ngọc Đằng Long nhích gần về phía hắn.



Lúc này đây thủ pháp thân nhau hảo chậm…hảo chậm, chậm đến mức trên đầu Ngọc Đằng Long chảy đầy mồ hôi, toàn thân nóng lên, giống như đã chạy một đoạn đường dài mười dặm, sắp không thở nổi.



Cảnh Băng Tuyền vuốt ve phía sau lưng hắn, khí lực cũng ngày càng mạnh lên rất nhiều, sau đó làm càn một lúc lâu.



Thân thể hai người gần như dính chặt vào nhau, đến nỗi có cảm giác như không còn chỗ nào thông gió, nhiệt khí trên người Cảnh Băng Tuyền cách một lớp quần áo mỏng truyền đến, hơn nữa thân mình Ngọc Đằng Long vốn rất dễ dàng nóng lên, càng làm cho hắn nhiệt đến chịu không nổi.



“Đừng dựa vào gần như vậy được không?”



“Không được.”



“Đừng thân lâu như vậy được không?”



“Không được.”



“Đừng sờ lưng của ta nữa được không?”



“Không được.”



Mặc kệ hắn hỏi vấn đề gì, Cảnh Băng Tuyền vẫn chỉ trả lời mỗi một câu duy nhất là không được.



Nếu là bình thường Ngọc Đằng Long đã sớm sinh khí, nhưng là bởi vì có việc cầu cạnh Cảnh Băng Tuyền, cho nên  lần này hắn thật sự rất ngoan ngoãn nghe lời, ai bảo Cảnh Băng Tuyền là người dạy hắn, cũng xem như là phu tử, bốn chữ “tôn sư trọng đạo”, ít nhất hắn vẫn hiểu được.



Hơn nữa sau khi hắn bị Cảnh Băng Tuyền hôn, toàn thân mềm nhũn, cho dù muốn phản kháng, muốn mắng chửi người, thậm chí muốn đánh người, tay chân cũng chẳng còn chút khí lực nào, chỉ có thể nằm rạp trong lòng ngực Cảnh Băng Tuyền, mặc hắn “dạy”  lâu đến một canh giờ.



“Ngô...... Ân......”



Ngọc Đằng Long thở dốc ra tiếng, luyện tập hôn môi đã được vài ngày, hắn đã dần dần học được hôn môi không cần bế khí, có đôi khi còn phát ra từ miệng những thanh âm thật kỳ quái, Cảnh Băng Tuyền nói với hắn những chuyện ấy hết thảy đều rất bình thường.




Cảnh Băng Tuyền cũng bỗng nhiên nóng giận, lên tiếng mắng: “Chán ghét thì đi đi, ta có cầu ngươi tới thỉnh giáo ta sao? Động một chút là đòi tuyệt giao với ta, đối với một nữ nhân quen biết không đến một tháng liền khăng khăng một mực như vậy, có người bồi ngươi hơn mười năm, ngươi một chút cũng không thèm để ý là sao?”



“Thủy Trừng cô nương với ngươi không giống nhau, nàng là một nữ nhân tốt, nàng mới không giống ngươi, ngươi đều đối ta rất xấu.”



“Ta làm sao đối với ngươi xấu, ta không phải đều đối với ngươi ngoan ngoãn phục tùng, ta có cái gì ngươi cũng đều có một phần, ngươi thích cái gì ta liền trăm phương nghìn kế bảo người đi tìm và mang đến cho ngươi.”



Ngọc Đằng Long cho tới bây giờ chưa từng bị Cảnh Băng Tuyền mắng một cách hung hăng như vậy, hắn đầu tiên là ngẩn ngơ, tiện đà là tức giận đến toàn thân phát run, nước mắt rơi lã chã không sao ngăn lại được.



“Ngươi chỉ là muốn khoe khoang thôi. Ta biết đáy lòng ngươi luôn xem thường ta, không muốn kết giao bằng hữu với ta, là bởi vì song thân chúng ta ép buộc ngươi mới xem ta là bạn. Ngươi là thiếu gia, ta cũng là thiếu gia, vậy mà ngươi đối ta lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến. Ngươi thì tài ba xuất chúng, xinh đẹp kiều mị, văn võ song toàn; còn ta chính là Quỷ Vương tái thế, đầu óc ngu dốt, cái gì so với ngươi đều kém xa......”



Ngọc Đằng Long lau nước mắt, tiếp tục nói: “Ngươi không muốn kết giao bằng hữu với ta, không muốn dạy ta loại sự tình này, ngươi đều có thể nói thẳng ra, làm gì phải mắng ta như vậy? Ta tới tìm ngươi là lỗi của ta, về sau ta sẽ không tới tìm ngươi là được, ngươi không cần tìm lý do mắng ta.”



Cảnh Băng Tuyền giận dữ hét: “Ta lại không nói như vậy.”



“Ngươi không cần phải nói, ngươi làm vậy ta khắc biết, về sau ta không tới tìm ngươi nữa.”



Cũng không quản trên quần hãy còn ẩm ướt chưa có lau khô, trên mặt cũng đều là nước mắt, Ngọc Đằng Long liền nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng, Cảnh Băng Tuyền muốn đuổi theo, nhưng rồi lại dừng bước.



Hắn một quyền đánh vào trên người chính mình, tự mắng: “Ngươi...... Ngươi đây là đang làm cái gì? Quả thật là tự làm tự chịu, hắn thích Thủy Trừng, cùng thích ngươi có cái gì khác biệt đâu, ngươi vì cái gì mắng hắn như vậy?”



Càng nghĩ càng phiền lòng, Cảnh Băng Tuyền lại là hung hăng đánh một quyền vào trên đầu chính mình.



Hắn chính là ghen tị, ghen tị Ngọc Đằng Long lại đối với Thủy Trừng thâm tình như vậy, lại còn đến cầu hắn dạy hôn môi, mặc hắn hôn như thế nào, Ngọc Đằng Long cũng không một lời cự tuyệt.



Nếu không phải vì Thủy Trừng cô nương, Ngọc Đằng Long tuyệt đối sẽ không mặc ta vừa kéo vừa ôm, nói không chừng ta mà tới gần một chút, hắn đã muốn đẩy ta ra, làm sao có thể giống như nhiều ngày qua ngoan ngoãn ở trong lòng ngực ta, mặc ta hôn như thế chứ.



Rõ ràng là kế hoạch của chính mình, hết thảy đang tiến hành một cách hoàn mỹ, nhưng ta chính là không nghĩ tới, khi mục đích chưa đạt thành lại thất bại khi nổi lên lòng ghen tị với Thủy Trừng.