Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới
Chương 195 : Bảo bối, lá gan của nàng không nhỏ
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng nháy mắt hiểu ra, tôn đại thần trước mắt này thật ra đang nghĩ mọi biện pháp giết chết nàng, đúng không?!
Vốn dĩ tỷ lệ thành công của hôn ước này rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể bỏ qua.
Rốt cuộc nàng từ nhỏ đã bị đính hôn cùng với Dung Ngôn, từ hôn không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như không phải nàng xuyên qua đây, Cố lục tiểu thư sớm đã chết, cho dù không chết cũng sẽ bị huỷ, đến lúc đó có lẽ có thể thành công từ hôn, nhưng mất mặt quá lớn đúng không? Nói không chừng sẽ bị Cố tướng quân trực tiếp nhốt ở trong chuồng heo! Vì vậy, ngay cả khi Tả thiên sư hứa một ân huệ như vậy với tướng quân phu nhân, không ai sẽ để ở trong lòng.
Bởi vì nó căn bản không có khả năng thành công!
Sai lầm chính là nàng đã lui cửa hôn sự này mà không gây ra bất kỳ tổn hại hay phẫn nộ nào, lúc này mới khiến Tả thiên sư cảm thấy có nguy cơ.
Vì thế hắn mới liên tục theo dõi nàng không buông tha, muốn mang nàng trở về thực hiện thí nghiệm......
Bởi vì cơ hội để nàng có thể sống sót xông ra khỏi rừng rậm hắc ám là cực kỳ nhỏ. Nàng chết rồi, hôn ước này tự nhiên hoàn toàn biến mất!
"Cung chủ, nếu ta là đệ tử thiên bẩm thì sao? Vậy việc hôn nhân này?" Cố Tích Cửu quyết định hỏi rõ ràng rồi lại tính tiếp.
"Nếu nàng là đệ tử thiên bẩm thì không cần phải vào rừng rậm hắc ám. Ồ, phải nói là tuỳ xem nàng có muốn vào đó hay không. Nếu nàng muốn gả cho bổn tọa, nàng có thể xông vào đó một lần. Nếu nàng xông qua được, hôn ước này xem như thành lập."
May mắn thay, nàng còn có một con đường thứ ba do mình lập nên......
Nàng thở dài, đứng lên: "Thì ra ba con cá của ta chỉ đổi được ba ngày làm đệm. Xem ra ta chỉ có thể chọn con đường thứ nhất......"
"Thông minh! Vậy cùng bổn tọa trở về, trời cũng không còn sớm......" Đế Phất Y đứng lên, hắn đang định làm gì đó, bỗng nhiên lảo đảo một cái! Cơ thể cao lớn lắc lư một chút ——
"Nha, có chuyện gì với ngươi vậy? Uống nhiều rượu quá?" Cố Tích Cửu giống như quan tâm dò hỏi.
Đế Phất Y chợt ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt mơ hồ sắc bén, uy áp vô hình khiến người gần như ngạt thở.
Cố Tích Cửu đứng ở cách đó không xa, thản nhiên nhìn hắn, trong tay còn xách theo cái nồi sắt vừa rồi dùng để hầm cá.
Đế Phất Y mỉm cười: "Bảo bối, lá gan của nàng không nhỏ. Không ngờ nàng dám hạ độc bổn tọa!"
Giọng nói mềm mại như gió mùa Xuân, nhưng lại vô cớ khiến người ta có cảm giác một trận bão táp sắp sửa quét qua, khiến nhân tâm lo sợ.
Ánh mắt Cố Tích Cửu sáng ngời sắc bén, không hề phủ nhận: "Xin lỗi."
Cả người Đế Phất Y lại lắc lư chút nữa, khuôn mặt tuấn tú có chút tái xanh, hiển nhiên độc tính đã phát tác.
Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ: "Rượu là của bổn tọa, cá thì không có độc, nàng đã hạ độc cho bổn toạ khi nào?"
Cố Tích Cửu mỉm cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Cá không độc, rượu cũng không độc, ngươi có thể đoán cái gì có độc. Ngươi thông minh như vậy nhất định có thể đoán ra được."
Đế Phất Y: "......" Hắn chấn động, dường như muốn làm gì đó, nhưng hai chân đột nhiên nhũn ra, vì thế hắn ngồi trở lại ghế trên, nhìn nàng cười như không cười: "Bảo bối, nàng đã hạ độc ta hai lần!"