Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới
Chương 373 : Không liên quan tới hắn!
Ngày đăng: 22:18 27/06/20
Đôi mắt Cố Tích Cửu tối sầm lại: "Nếu ta không sẵn lòng thì sao?" Nàng hận nhất là có người ép nàng làm này làm kia!
Nếu như thoát ra, bất luận thay đổi bao nhiêu thân phận đều bị hắn nhìn thấu, vậy không bằng dứt khoát ở bên trong không ra!
Chờ ở trong đó đủ một năm, qua mười lăm tuổi rồi lại tính tiếp.
Theo ước định của Đế Phất Y và La Tinh Lam, chỉ cần nàng không thoát ra khỏi rừng rậm hắc ám trước mười lăm tuổi, hôn ước này sẽ không được tính!
Đế Phất Y ngưng mắt nhìn nàng, dường như đoán được suy nghĩ ở trong lòng nàng, đôi mắt càng sâu: "Nàng thật sự không tình nguyện với hôn ước này như vậy?"
Cố Tích Cửu mím môi không đáp.
Đế Phất Y trầm mặc một lát, đôi mắt sắc bén nhìn nàng, cười cười: "Thật ra nàng và bổn tọa đính hôn vẫn có chỗ lợi, ít nhất Long Tư Dạ sẽ không dám tiếp tục dây dưa với nàng, có phải hay không? Hay là —— thật ra nàng vẫn đang hy vọng hắn sẽ tới dây dưa với nàng?"
"Không liên quan tới hắn!" Cố Tích Cửu lập tức đáp lời.
Giọng nói của nàng có vẻ như đang lo sợ Đế Phất Y sẽ đi tìm Long Tư Dạ để gây rắc rối. Nụ cười trên khoé môi Đế Phất Y biến mất, thản nhiên nói: "Tốt nhất là không liên quan gì tới hắn! Nàng và hắn không có duyên, tốt nhất đừng nghĩ về hắn!"
Cố Tích Cửu: "......"
Giọng nói của nàng cũng trở nên lạnh băng: "Yên tâm! Hắn là của ngươi! Ta không có hứng thú với hắn!"
Đế Phất Y bị nghẹn một lát, lặp lại một câu: "Hắn là của ta......" Hắn hơi nghiến răng một chút.
Đôi mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, nhìn nàng một lát, bỗng nhiên cười cười, ngân nga nói: "Đúng vậy, hắn là của bổn tọa...... Nàng hãy nhớ kỹ những lời này!"
Ngoại trừ khoảng thời gian hắn kề tai nói nhỏ với nàng, phần còn lại của cuộc nói chuyện giữa hai người đều dùng truyền âm nhập mật, chỉ có đối phương mới có thể nghe được, người ngoài đều không nghe thấy.
Ở trong mắt người ngoài, bọn họ chỉ nhìn thấy hắn và nàng ngồi ở một bàn, dường như đang liếc mắt đưa tình, tiếp đó Cố Tích Cửu ngồi không vững sắp ngã và được Tả thiên sư dịu dàng bế lên, sau đó Cố Tích Cửu thẹn thùng ngồi thẳng, nhưng Tả thiên sư bỗng nhiên dùng một tay ôm cô nương người ta vào trong lòng nói nhỏ......
Một màn này không thể nghi ngờ là rất có ảnh hưởng, không biết bao nhiêu tròng mắt muốn nhảy ra khỏi cửa sổ!
Đây có phải là Tả thiên sư không bao giờ gần nữ sắc hay không? Có phải là vị Tả thiên sư không cho phép bất luận nữ tử nào gần hắn trong vòng ba thước hay không?!
Cố Tạ Thiên không thể nào cảm nhận được hết tất cả.
Không ngờ Tả thiên sư cao cao tại thượng sắp trở thành con rể của mình?! Con rể?!
Ông không phải đang nằm mơ, đúng không?! Cho dù là nằm mơ, ông cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường!
"Choang——" Đột nhiên vang lên một tiếng đĩa rơi xuống mặt sàn.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy Vân Thanh La đang ngồi ở chỗ kia, đĩa đồ ăn trước mặt nàng ta đang nằm ở dưới chân, nước canh tràn ra khắp nơi.
"Xin lỗi, ta lỡ tay." Trước mắt bao người, nàng ta thấp giọng nói lời xin lỗi.
Tuyên Đế vội nói: "Không sao, một cái đĩa mà thôi." Ông vội vàng sai người qua đó dọn dẹp.
Vân Thanh La không nhịn được nhìn về phía Đế Phất Y. Đế Phất Y thật ra cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhưng cái liếc mắt này không hề có cảm xúc gì, khiến trong lòng nàng ta đột nhiên run lên một cách không thể hiểu được. Nàng ta lại cúi đầu, ngón tay nắm ở trong ống tay áo, càng ngày càng chặt!
Cố Tích Cửu nghe tiếng cũng nhìn về phía bên này, nhưng nàng cũng chỉ nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi, không hề nhìn nàng ta.
Vân Thanh La có một công năng rất đặc dị. Nàng ta không cần ngẩng đầu cũng có thể phát hiện ra hướng đi của mọi người, giống như ở trên người có con mắt thứ ba, có thể nhìn thấy muôn nghìn chúng sinh.
Vì thế Cố Tích Cửu vừa quét mắt liếc nhìn nàng ta một cái, cho dù nàng ta đang cúi đầu cũng có thể cảm ứng rất rành mạch, đầu ngón tay nàng ta gần như véo vào trong thịt.
Người kia gọi là môn nhân thánh tôn đang cố gắng thị uy với mình hay sao?! Đúng không?
Một con chim sẻ vừa mới bò lên trên đầu đã không biết mình cân nặng bao nhiêu, không ngờ dám thị uy đệ tử thiên bẩm, chê cười nàng ta......