Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 392 : Bắt chước bừa (3)

Ngày đăng: 22:18 27/06/20


Vì thế, Tả thiên sư khẳng định là thích như vậy!



Có lẽ ngỗ nghịch với hắn một chút có thể sẽ đạt được hiệu quả không tưởng.



Đế Phất Y mỉm cười, trên mặt hắn mang mặt nạ, nhưng khóe môi hơi câu lên rất là hấp dẫn: "Rất tốt!"



Hắn phất ống tay áo một cái, Vân Thanh La thét lên một tiếng chói tai, người đã ngã xuống khỏi thuyền, lao xuống giống như sao băng ——



Lao theo cùng nàng ta còn có một câu của Đế Phất Y: "Bổn tọa chỉ có nghĩa vụ thí nghiệm đệ tử thiên bẩm và chấp hành thiên phạt nếu trong vòng 20 năm không đạt được điều kiện. Hai mươi năm sau, nếu ngươi không đạt được điều kiện, bổn tọa sẽ chủ động tìm ngươi!"



Mấy sứ giả Phong Vân Lôi Điện cùng nhau âm thầm lắc đầu, không ngờ nàng ta dám ỷ vào thân phận đệ tử thiên bẩm uy hiếp thánh tôn đại nhân, đúng là không muốn sống nữa!



"Thánh tôn, Vân tiểu thư sẽ không ngã chết đấy chứ?" Mộc Lôi rất đồng tình liếc mắt nhìn về phía dưới một cái. Nơi này chính là trời cao một ngàn mét, người thường ngã xuống phía dưới tuyệt đối sẽ biến thành bánh nhân thịt.



Bởi vì trên thuyền không có người ngoài nữa, vì thế bốn sứ giả cũng không dùng "Tả thiên sư" để xưng hô chủ nhân nhà mình, mà là xưng hô thân phận chân thật nhất của hắn.



Tả thiên sư Đế Phất Y = Thánh Tôn Hoàng Đồ.



Đế Phất Y là thân phận mà thánh tôn thường dùng để hành tẩu trên đời.



Thánh tôn bọn họ là ngàn mặt thánh tôn, có vô số thân phận, nhưng thường dùng nhất vẫn là thân phận Tả thiên sư.





Và bốn sứ giả cũng thay đổi theo thân phận thánh tôn.



Khi bọn họ ở bên thiên sư đại nhân, bọn họ là bốn hộ pháp, vẫn dùng tên thật của bọn họ: Mộc Phong, Mộc Vân, Mộc Lôi, Mộc Điện.



Nhưng khi ở bên người thánh tôn và chấp hành lệnh của thánh tôn, người ngoài chỉ cho rằng bọn họ là bốn sứ giả "Trừng, Thưởng, Tưởng, Phạt".



Trừng đại diện cho trừng phạt kẻ ác, Thưởng nghĩa là mang tới phần thưởng cho người tốt, Tưởng là khuyến khích người làm điều tốt, Phạt dùng để ngăn chặn tội ác.



Không có người nào biết, bốn người này bên người thánh tôn thật sự chính là bốn hộ pháp bên người Tả thiên sư.



Vân Thanh La đã biến mất không thấy bóng dáng, bốn sứ giả cùng nhau xuống phía dưới.



Mộc Phong lắc đầu: "Phía dưới là đầm lầy, nếu nàng cứ như vậy ngã chết, sao có thể xứng làm đệ tử thiên bẩm? Không cần lo lắng."



Mộc Lôi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thì tốt."



Mộc Phong giễu cợt hắn: "Mộc Lôi, ngươi động tâm với nàng rồi sao? Thương hương tiếc ngọc như vậy."



"Nói bừa! Ta chỉ cảm thấy thánh tôn kiểm tra ra được một đệ tử thiên bẩm không dễ dàng gì, nếu nàng chết như vậy thì quá lãng phí tâm huyết của thánh tôn! Nhưng lá gan của Vân cô nương đúng thật là quá lớn, không ngờ dám uy hiếp thánh tôn. May mắn thay nàng là đệ tử thiên bẩm, nếu không nàng đã trực tiếp mất mạng!"



"Sao ta có cảm giác nàng đang bắt chước Cố cô nương?" Mộc Vân tính tình tương đối thẳng thắn, một lời đã nói toạc ra thiên cơ.





Vì thế, bốn đôi mắt cùng nhau nhìn về phía thánh tôn.



Thánh tôn duỗi dài chân, chỉ nói một câu: "Bắt chước bừa!"



Vì thế bốn sử giả không nói thêm gì nữa, âm thầm gật đầu trong lòng.



"Thánh tôn, linh lực của Cố cô nương chỉ mới đạt tới cấp 4. Với linh lực của nàng mà vào đỉnh thứ nhất thì còn có thể, vào đỉnh thứ 3 vẫn rất nguy hiểm. Ngài có muốn thuộc hạ âm thầm phái người phối hợp tác chiến trên đỉnh thứ 3 trong trường hợp khẩn cấp hay không?"



Mộc Phong thận trọng, hỏi một câu.



"Không cần." Đế Phất Y hơi nhắm mắt lại: "Với công phu và sự thông minh của nàng, vào đỉnh thứ 3 sẽ không có vấn đề gì. Nếu đã là phạt, vậy không thể thiên vị."



"Vâng, thánh tôn anh minh!"



"Long Tư Dạ hiện tại như thế nào?"



"Phụng lệnh thánh tôn, hình phạt của hắn đã hết. Ngày hôm trước thuộc hạ đã đưa hắn về Thiên Vấn Tông."



"Hắn như thế nào?"



"Thuộc hạ đánh giá, ít nhất hắn cần một năm mới có thể khôi phục lại bình thường." Mộc Phong bẩm báo.



Đế Phất Y im lặng một lát: "Bị thương nặng như thế?"



Mộc Phong: "......"



Tông chủ Thiên Vấn Tông đầu tiên là bị nướng trong lửa chết khiếp, sau đó bị đóng băng ở Băng Tuyết Đại tới nỗi nửa sống nửa chết. Sau khi đau đớn lăn lộn giữa lửa và băng như vậy, may mắn không mất mạng, có gì không bình thường khi bị thương nặng?