Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới
Chương 447 : Đều là mây bay (2)
Ngày đăng: 10:40 02/08/20
Trái tim nàng thắt lại, không biết vì sao có chút đau buồn......
Đôi mắt Đế Phất Y cuối cùng cũng đối diện với cặp mắt trong suốt như hồ nước của nàng: "Mặc dù lần này nàng làm người giả mạo, nhưng rốt cuộc người giả mạo chính là bổn tọa. Bổn tọa giả trang chính mình, trời xui đất khiến không tính là giả mạo, vì thế lần này bổn tọa sẽ buông tha cho nàng một lần, không truy cứu nữa. Nhưng —— không có lần sau!"
"Vâng, đa tạ." Nàng nói lời cảm tạ.
Đế Phất Y dường như hơi cứng lại khi nhìn thấy thái độ này của nàng, hắn đột nhiên dời mắt, nhẹ nhàng nói: "Lần này bổn tọa tiến vào không phải vì cứu nàng, bổn tọa chỉ muốn khảo sát phẩm chất tâm tính của nàng. Mặc dù thể chất của nàng đặc biệt, nhưng cũng may nàng đủ nỗ lực cũng đủ thông minh, thời gian sau này, tất sẽ thành châu báu."
Miệng lưỡi của hắn rất trang trọng, giống như trưởng bối đang dặn dò vãn bối.
Cố Tích Cửu buông mắt xuống, cười cười: "Đa tạ Tả thiên sư đại nhân coi trọng, sau này Tích Cửu sẽ tiếp tục cố gắng. Không cô phụ Tả thiên sư đại nhân nâng đỡ."
Những lời nói của bọn họ rõ ràng là một cuộc trò chuyện hết sức bình thường, nhưng Đế Phất Y lại có cảm giác như bị đâm chích, trong mắt hắn hiện lên vẻ đau xót, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, hơi gật gật đầu: "Như thế rất tốt. Cố Tích Cửu, nàng hãy tự giải quyết cho tốt." Hắn quay người lại, trực tiếp biến mất.
......Edit: Emily Ton.....
"Nhưng, chủ nhân, ta không nhìn thấy được. Vừa rồi ta cố gắng hết sức nhìn ra phía bên ngoài, nhưng không nhìn thấy được những hình ảnh giống như ngươi đã nói."
Cố Tích Cửu theo bản năng ngẩng đầu, bầu trời trước sau vẫn là một mảnh đen kịt, đừng nói nhìn thấy trời xanh mây trắng, ngay cả một chút ánh nắng mặt trời cũng không thể nhìn thấy.
Cố Tích Cửu lập tức hỏi Thương Khung Ngọc trên cổ tay. Thương Khung Ngọc nghẹn ngào một lúc: "Chủ nhân, vừa rồi không phải ngươi thuận miệng nói dối? Bầu trời chẳng phải vẫn luôn đen kịt hay sao? Ở trong rừng rậm hắc ám không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài."
Cố Tích Cửu: "......"
Chẳng lẽ chỉ có một mình nàng có thể nhìn thấy?
Nàng lại ngẩng đầu nhìn nhìn, nhưng không thể nhìn thấy kỳ cảnh kia. Nàng giơ tay xoa xoa giữa mày, nghiêm túc nghi ngờ khi đó mình đã bị ảo giác. Chẳng lẽ là di chứng khi ở trong ảo cảnh của con ngao quá lâu?
Nàng không chắc chắn dò hỏi con ngao: "Người đã từng vào trong ảo cảnh của ngươi, bị ngươi mê hoặc, có để lại di chứng gì hay không? Ví dụ như ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ảo giác gì đó."
Ngao ảo ảnh có chút ngượng ngùng: "Chủ nhân, điều này ta thật sự không biết, người bị ảo cảnh của ta mê hoặc ngoại trừ chủ nhân ra, tất cả đều đã bị ta ăn luôn, bọn họ sẽ không để lại di chứng."
Cố Tích Cửu: "......"
Thương Khung Ngọc dường như nghĩ tới điều gì: "Chủ nhân, có phải vì ngươi lừa dối Tả thiên sư quá nhiều nên hắn mới tức giận rời đi hay không? Cảm thấy ngươi nói dối trắng trợn? Người này thật là! Nói nhìn thấy mặt trời rực sáng ánh nắng nhiều mây, lãng mạn như vậy......"