Dốc Quỷ Ám

Chương 4 : Lên đảo

Ngày đăng: 20:59 22/04/20


Con thuyền cách bến

đảo Minh Trạch càng lúc càng gần, La Phi để ý thấy một vài người nãy giờ quanh quẩn trên bờ, có vẻ như đang chờ gì đó.



“Những người đó có phải là đang đợi thuyền đến để đi phố huyện không? –La Phi hỏi ông Hồ.



“Ồ, đó là Chu Vĩnh Quý và người làm của ông ấy.” –ông Hồ trả lời, “hàng hóa trên thuyền phần lớn là chở thuê cho ông ấy đấy.”



Chu Vĩnh Quý là ông chủ của “Siêu thị Lợi Dân” trên đảo Minh Trạch. Gọi là

siêu thị, nhưng thực ra nó chỉ là một cái cửa hàng tự chọn hơi thô sơ.

Cửa hàng tuy nhỏ, nhưng mấy năm nay trên đảo phát triển ngành du lịch,

nên cũng kiếm được kha khá. So với du khách ở nơi khác đến, thì sức mua

của cư dân trên đảo hiển nhiên là kém hơn rất nhiều, trời sắp sang đông, nên chuyến hàng lần này của Chu Vĩnh Quý hầu hết là quần áo rét và vật

dụng hằng ngày, còn mấy thứ như rượu trắng và hàng Tết khô để ở mũi

thuyền thì có thể coi như những món hàng xa xỉ.



Thuyền vừa cập

bến, Chu Vĩnh Quý đã dẫn đám người làm của mình nhảy lên bờ, ông ta vừa

trò truyện với ông Hồ, vừa đánh mắt sang nhìn La Phi và Mông Thiếu Huy,

ra vẻ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của họ. La Phi cũng không bỏ lỡ cơ hội

quan sát người đàn ông trung niên này, chỉ thấy ông ta thân hình gầy

guộc, mặt mày khắc khổ, mặc dù đang cố gắng cười gượng, nhưng trông vẫn

như vừa phải chịu điều gì đó oan ức lớn lắm.



Đang lúc Mông Thiếu

Huy đang chuẩn bị lên bờ thì phát hiện không thấy Kaka đâu cả, liền hỏi

liến thoắng: “Con mèo tôi đem theo đâu rồi nhỉ?”



Quả nhiên, trong tiếng gọi “Kaka, Kaka” của Mông Thiếu Huy, phía đuôi thuyền phát ra một tiếng mèo kêu khe khẽ.



Mông Thiếu Huy đi về phía tiếng kêu phát ra, thì thấy đuôi thuyền có che một miếng vải bạt lớn, phía dưới hình như cất giấu cái gì đó trông như

chiếc hòm, tiếng mèo kêu đích thị là phát ra từ dưới lớp vải bạt đó.



Mông Thiếu Huy đưa tay vén lớp vải bạt lên, trông thấy vật xuất hiện trước mắt mình, cậu không khỏi thét lên một tiếng.



“Chuyện gì thế?” –La Phi nhảy bổ về phía trước, phát hiện thấy dưới lớp vải bạt lộ ra một chiếc quan tài đen nháy, không khỏi kinh ngạc. Kaka nãy giờ
hiểu, Mông Thiếu Huy hỏi thêm, “Bác có biết một người tên là Mông Kiến

Quốc không? Trước đây chắc ông ấy đã sống trên đảo này.”



“Không

quen, không quen!” –Chu Vĩnh Quý xua tay liến thoắng, rồi vội vàng ôm

thùng hàng bị rơi lên và chen chân lên bờ, dạt hẳn sang một bên.



Mông Thiếu Huy trộm nghĩ có điều gì đó không bình thường, nhưng lại không

thể gọi tên được đó là cái gì, đang băn khoăn thì La Phi lại gần và vỗ

nhẹ vào vai cậu: “Để tôi lên bờ trước, sau đó cậu túm lấy tay tôi kéo

lên là được.”



Đứng vững chân trên bến rồi hai người mới ngẩng đầu nhìn bốn xung quanh, ngắm nghía toàn cảnh đảo Minh Trạch.



Đây là một hòn đảo hình oval, từ đông sang tây khá dài, ước chừng hơn 10

km, hướng nam-bắc thì ngắn hơn chút, khoảng trên dưới 7 km. Giữa đảo có

một dãy núi dài, trải dọc theo hướng nam-bắc chia toàn bộ hòn đảo ra

thành hai miền đông-tây dài và hẹp. Thế đất dưới chân núi ở hai phía

đông-tây khá bằng phẳng, cư dân trên đảo chủ yếu sống rải rác quanh đây, cuộc sống của họ gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, vị trí bến

thuyền nằm ở hướng đông nam của hòn đảo. Từ đây phóng tầm mắt ra xa sẽ

thấy trên dãy núi là những phiến đá lởm chởm, thảm thực vật um tùm, cho

người ta cái cảm giác huyền bí khôn tả; ngôi làng dưới chân núi thì lại

rất có trật tự, đem lại bầu không khí bình yên, hài hòa.



Mông

Thiếu Huy nhìn về phía làng xóm cách đó không xa, suy nghĩ miên man,

thấp thoáng cảm giác như đã từng quen biết. Còn ánh mắt của La Phi thì

tập trung vào đỉnh núi ở hướng chính đông, theo như tài liệu giới thiệu

thì đó chính là “Dốc quỷ ám”.



“Dốc quỷ ám, bóng ma trong đêm. Nơi đây, đang ẩn chứa câu chuyện hay bí mật gì?” –La Phi tự hỏi mình, anh

đâu biết rằng, kể từ khi thoát chết ở “Khô mộc tự” thì cũng là lúc bản

thân anh bắt đầu dấn thân vào một cuộc hành trình đáng sợ.