Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 11 : Một mình đối mặt
Ngày đăng: 16:39 19/04/20
Xung quanh tĩnh lặng vô cùng, bên tai tôi chỉ có tiếng thở của bản thân, tiếng thở nặng nề, gấp gáp, chấn động.
Màn hình không phát một tiếng động. Đầu đạn hạt nhân như vô số xúc tu (*) trắng dài, vươn về phía Mục Huyền. Những viên đạn đầu tiên đã bay tới vòng ngoài đội chiến hạm của Mục Huyền, một trận tàn sát có tính hủy diệt sắp diễn ra.
(*) Xúc tu: Cơ quan cảm giác của động vật bậc thấp như bạch tuộc, mọc bên miệng, hình dạng sợi hoặc ống tay, có thể dùng để bắt mồi.
“Bùm...”
Toàn thân tôi run rẩy.
Nhưng hóa ra không phải là tiếng nổ, mà là tiếng gần như tiếng tán tụng của Khải Á ở bên cạnh. Hắn đang nhếch miệng cười, mắt nhìn chăm chú màn hình chờ đợi.
Đúng lúc này, vô số vệt sáng màu bạc đột nhiên lóe lên, chiếm lĩnh cả màn hình. Nhiều tia sáng kết thành một mảng, vũ trụ phảng phất được nhuộm màu xám bạc. Màn hình chỉ còn lại ánh sáng bạc, khiến tôi không nhìn rõ bất cứ thứ gì khác.
Lẽ nào đầu đạn hạt nhân đã phát nổ?
Sau đó, mọi vệt sáng đột nhiên biến mất, như bị vũ trụ ở đằng sau nuốt chửng vào đêm đen, không lưu lại một chút dấu vết, phảng phất cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Sau khi ánh sáng bạc biến mất, tôi mở to mắt quan sát vị trí hạm đội của Mục Huyền. Chỗ đó trống không, không có bất cứ thứ gì, không thấy bóng dáng dù chỉ là một chiến hạm. Thậm chí đến mảnh vỡ phi thuyền cũng không có.
Mưa đạn hạt nhân từ xa vẫn lặng lẽ ập tới và nổ tung, màn hình chỉ còn một màu trắng xóa.
Cảnh tượng vừa rồi chỉ có một lời giải thích: Mục Huyền đã kịp tiến hành cú nhảy không gian, trốn thoát trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc?
Bên cạnh truyền đến tiếng động nặng nề, là Khải Á đập mạnh tay xuống bàn. Tôi quay đầu, thấy hắn đứng dậy, thần sắc hắn u ám, ánh mắt tối sầm, đôi môi mím chặt. Hắn giống một con sư tử nổi giận.
Tôi bất giác thu người trên ghế, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
May mà Khải Á không chú ý đến tôi, hắn sải bước dài đi ra ngoài, quên cả đóng cửa. Cánh cửa kim loại màu bạc nặng nề đung đưa, tiếng nói chuyện lao xao từ bên ngoài vọng vào.
“Điện hạ, hạm đội của Nặc Nhĩ đã nhảy không gian rời khỏi khu vực đó. Tôi tin hắn đã trốn đi rất xa, chỉ e là khó tìm thấy hắn.”
“Hắn sẽ không bỏ trốn. Nhất định hắn đang giấu mình ở một nơi nào đó, chuẩn bị phát động cuộc tấn công bất ngờ về phía chúng ta. Hãy ra lệnh cho các hạm đội đề cao cảnh giác, đồng thời tiếp tục truy tìm hạm đội lớn trong vòng mười năm ánh sáng.”
Tiếng người nói không ngừng vang lên. Đám quân nhân liên tục báo cáo các loại tham số, tọa độ, kết quả tìm kiếm... Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy Khải Á ra mệnh lệnh ngắn gọn. Bọn họ đều sử dụng từ chuyên ngành, tôi nghe một lúc là lùng bùng lỗ tai. Đưa mắt nhìn vũ trụ bao la tối đen trên màn hình, tôi thầm nghĩ, Mục Huyền quả nhiên không phải nhân vật tầm thường. Nhất định anh ta đã nắm rõ kế hoạch của Khải Á.
Vậy anh ta có biết tôi ở đây không? Có đến cứu tôi hay không?
Tôi đột nhiên phát hiện, tôi đang mong ngóng anh ta tới cứu.
Tuy tôi không muốn quay về bên Mục Huyền, nhưng dẫu sao anh ta vẫn mạnh hơn Khải Á một chút. Hơn nữa, tôi cũng hy vọng anh em Mạc Lâm Mạc Phổ có thể thoát thân.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Khải Á mới quay về phòng. Hắn đã khôi phục thần sắc bình thường. Khải Á vừa ngồi xuống, có người gõ cửa. Là một viên sĩ quan trẻ tuổi, vẻ mặt anh ta rất nặng nề.
Chính là lúc này!
Bàn tay run lẩy bẩy của tôi lặng lẽ di chuyển lên cao, đến sau lưng Khải Á. Hắn vẫn không hề phát giác, bởi vì hắn đang chìm đắm trong nụ hôn với tôi.
Tôi phải đâm vào chỗ nào mới có thể hạ gục Khải Á? Vào tim? Không được, như vậy hắn sẽ chết. Tôi giết một hoàng tử, còn có thể sống sót sao? Tốt nhất nên đánh ngất hắn. Đúng rồi, đâm vào cột sống của hắn, trung khu thần kinh (*). Làm vậy liệu hắn có biến thành thằng ngốc? Trời ạ, bây giờ là lúc nào rồi mà tôi vẫn còn do dự.
(*) Nơi tập hợp dây thần kinh trung ương.
Tôi nắm chặt con dao trong tay, dùng hết sức đâm mạnh vào lưng Khải Á.
Thân hình Khải Á đột nhiên cứng đờ.
Tôi buông tay khỏi con dao, tay phải không kiềm chế nổi run lẩy bẩy. Tôi đờ đẫn nhìn hắn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Khải Á cũng mở to mắt, đôi môi rời khỏi môi tôi. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sau đó, hắn từ từ cúi đầu, nhìn xuống ngực mình.
Tôi cũng cúi xuống, người tôi run bần bật, sợ đến mức hồn bay phách tán. Con dao găm làm bằng xương của Mục Huyền đã đâm xuyên qua ngực Khải Á, để lộ mũi dao màu trắng.
Tôi lập tức di chuyển sang một bên, đứng tránh xa Khải Á thở hổn hển.
Khải Á đứng bất động, hắn quay sang nhìn tôi: “Tại sao... ‘sức mạnh tinh thần’ không có tác dụng đối với em?” Thanh âm của hắn khàn khàn.
“Tôi... tôi cũng không biết...” Tôi sợ chết đi được. Bị thương nặng như vậy nhưng Khải Á vẫn chưa gục ngã. Hắn sẽ lao tới giết tôi chăng? Tôi ngó xung quanh, cuối cùng cầm máy thông tin trên bàn gí vào mặt Khải Á. Nếu hắn tiến lại gần, tôi sẽ bồi thêm một cú đập vào đầu hắn.
Tuy nhiên Khải Á không nhúc nhích, sắc mặt hắn hơi tái nhợt. Ở vùng ngực, máu đã bắt đầu thấm ra áo quân phục màu trắng của hắn.
“Hóa ra tên đó đã truyền cho em một phần ‘sức mạnh tinh thần’ của hắn.” Khải Á thì thào: “Bị hao tổn như vậy mà hắn cũng nỡ...” Chưa nói hết câu, Khải Á nhắm chặt hai mắt, đổ vật xuống sàn nhà.
Tôi thẫn thờ nhìn máu ở ngực hắn ngày càng lan rộng. Chuyện mới xảy ra trong phút chốc, mà tôi có cảm giác kéo dài hàng thế kỷ.
Mục Huyền đã truyền một phần ‘sức mạnh tinh thần’ của anh ta cho tôi? Thảo nào vừa rồi tôi có thể động đậy chân tay. Anh ta truyền từ lúc nào mà tôi không biết?
Tôi đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Mục Huyền trên phi thuyền. Lúc bấy giờ, anh ta dùng ‘sức mạnh tinh thần’ khống chế tôi rồi hôn tôi. Lẽ nào tôi được tiếp ‘sức mạnh tinh thần’ từ lúc đó.
Tôi ngây người mất mấy phút, cố ép bản thân tỉnh táo. Tôi giơ ngón tay đến trước mũi Khải Á, nhưng tôi không thể nào nhận biết, hắn còn thở hay không? Tôi muốn kiểm tra mạch đập của hắn, nhưng lại không dám.
Tôi nghĩ chắc Khải Á chết rồi.
Tôi vội vàng quan sát cả căn phòng, trong lòng vô cùng hối hận. Tôi thầm mắng bản thân quá hồ đồ, vừa rồi tôi nên phối hợp với Khải Á, làm vậy, tôi có thể quay về Trái Đất. Còn bây giờ, tôi đã giết một hoàng tử, bên ngoài toàn là người của hắn. Chỉ cần bọn họ vào đây báo cáo là có thể phát hiện, hắn đã xảy ra chuyện.
Làm thế nào bây giờ? Tôi chết chắc rồi.