Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 15 : Không thể dừng lại
Ngày đăng: 16:39 19/04/20
“Nếu em đồng ý thân mật trước thời hạn, tôi có thể bắt đầu ngay lập tức.”
Nói xong câu này, Mục Huyền bắt đầu hôn cổ tôi. Đầu lưỡi nóng hổi của anh ta giống cái bàn chải, mang theo tiếng nước khẽ khàng, chải từng tấc da của tôi.
Tôi có cảm giác bị điện giật. Trong người tôi như xuất hiện một con rắn nước, bò từ lỗ tai lên não, sau đó lại quay đầu bò xuống dưới, đâm vào một nơi nào đó đã căng lên của tôi, khiến nơi đó không ngừng tiết ra chất dịch ướt át. Sau đó, nó lại xuyên qua sống lưng và hai chân tôi, làm toàn thân tôi tê liệt.
Tôi thở hổn hển, gần như thét lên: “Tôi không đồng ý thân mật trước, anh có thể kết thúc rồi.”
Mục Huyền lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi. Đến lúc này tôi mới chú ý, có lẽ do vừa rồi hôn quá lâu và quá dùng sức nên môi anh ta sưng mọng, bờ môi trên còn bị sứt. Ánh mắt anh ta mờ mịt, đồng tử đen nhánh như bị phủ một lớp sương mỏng. Trong đầu tôi tự nhiên bật ra từ ‘ý loạn tình mê’.
“Tôi muốn nói...” Tôi cân nhắc từ ngữ: “Bây giờ tôi vẫn chưa muốn.”
Ánh mắt Mục Huyền cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, anh ta dán mắt vào tôi: “Được.”
Giọng nói của anh ta vẫn khàn khàn, bộ phận nào đó tì trên bụng tôi vẫn cương cứng, nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi biết anh ta sẽ không nuốt lời.
***
Như tôi dự đoán, Mục Huyền quả nhiên chống tay xuống sàn, lật người ngồi sang một bên. Tôi cũng ngồi dậy, lúc này tôi mới phát hiện, quần áo vũ trụ, áo khoác quân phục và váy của tôi đã bị Mục Huyền tốc lên ngực từ bao giờ, để lộ một mảng xuân quang.
Tôi vội vàng kéo váy và cài cúc áo khoác. Mục Huyền cởi bộ đồ du hành vũ trụ, bên trong anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt và quần dài. Tôi tưởng đã đến lúc rời khỏi máy bay, nào ngờ anh ta giơ tay ôm vai tôi, đầu ngả về phía tôi. Sau đó, anh ta vùi mặt vào mái tóc dài của tôi.
“Khải Á hôn em phải không?” Thanh âm trầm thấp dịu dàng đột ngột vang lên, không một chút nộ khí.
Nhưng bây giờ tôi đã hơi hiểu Mục Huyền. Anh ta tỏ thái độ bình tĩnh không có nghĩa anh ta không tức giận. Tôi ghét kiểu chất vấn này nên thản nhiên thừa nhận: “Ừ, đúng là hắn đã hôn tôi. Sao anh biết?”
Bàn tay đặt trên vai tôi bỗng siết chặt.
“Tôi ngửi thấy.” Mục Huyền từ tốn trả lời.
Tôi bất chợt hiểu ra, thảo nào lúc mới bắt đầu hôn tôi, sắc mặt anh ta bỗng dưng thay đổi. Hóa ra anh ta ngửi thấy mùi của Khải Á trong miệng tôi.
“Mấy lần?” Mục Huyền hỏi tiếp.
“Gì cơ?” Tôi nhất thời không hiểu ý.
Mục Huyền trầm mặc trong giây lát. Sau đó anh ta ôm eo tôi, xoay người tôi đối diện anh ta, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm: “Hắn hôn em mấy lần?” Ngữ khí có phần đanh lại.
Anh ta không truy vấn thì không sao. Vừa nhắc tới, tôi liền nhớ đến chuyện suýt nữa bị Khải Á cưỡng bức. Tôi thật sự không muốn hồi tưởng lại sự việc đó. Nếu không phải tôi nhanh trí, có lẽ bây giờ tôi như một bãi bùn nhão nằm dưới thân người đàn ông khác. Tất cả những chuyện này đều do Mục Huyền ban cho. Vậy mà bây giờ, anh ta còn chất vấn tôi bị Khải Á hôn mấy lần? Trong quan niệm của anh ta, dục vọng chiếm hữu quan trọng hơn cảm nhận của tôi, danh dự của tôi hay sao?
Tôi ngây ra, anh ta đang xin lỗi tôi?
“Tôi sẽ giết chết Khải Á. Suýt nữa mất em... Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Ngữ khí của anh ta dịu dàng đến mức không thể hình dung nổi. Tôi bỗng có một cảm giác bất lực chưa từng thấy. Tôi nằm im trong lòng anh ta, không khóc, không động đậy, cũng không lên tiếng.
Mục Huyền ngồi xuống đất, đặt tôi ngồi lên đùi anh ta. Anh ta áp má vào mặt tôi, sau đó hôn đi nước mắt của tôi.
“Hết khóc rồi?”
Tư thế thân mật khiến tôi không được tự nhiên. Tôi muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng bị Mục Huyền giữ cằm, không thể nhúc nhích.
“Dao, tôi đã nhìn thấy vết thương của Khải Á, tôi cũng biết em vì tôi mạo hiểm ném bom.” Mục Huyền nhìn tôi chăm chú: “Em trung trinh như vậy, với tư cách một người chồng, tôi sẽ bù đắp cho em gấp bội.”
Trung trinh?
Anh ta tưởng tôi chống lại Khải Á là vì anh ta?
Bởi vì tôi phóng tên lửa ngăn chặn viện binh của Khải Á nên anh ta hiểu nhầm?
Thảo nào trước đó tâm trạng của Mục Huyền có vẻ rất tốt. Chả trách anh ta đề xuất ‘thân mật trước thời hạn’. Anh ta hôn tôi lâu như vậy, là bởi vì anh ta cho rằng tôi thích anh ta?
Nhưng anh ta không bận tâm đến vấn đề tình cảm cơ mà?
Dù anh ta nghĩ thế nào, sự hiểu nhầm này có vẻ rất nghiêm trọng. Nhưng nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh ta, nghĩ đến chuyện vừa rồi anh ta khổ sở đè nén... Tôi không biết nên giải thích như thế nào.
“Ngoài ra.” Mục Huyền nói tiếp: “Lần này là ngoài ý muốn. Dù sao... cũng bốn năm rồi.”
Tôi hơi ngượng ngùng. Tất nhiên tôi hiểu ý anh ta. Anh ta muốn nói, sau lần đầu tiên vào bốn năm trước, anh ta phải kiềm chế quá lâu, nên lần này mới thành ra như vậy.
“Anh không cần giải thích với tôi chuyện này...”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên giọng nói của Mạc Lâm, cắt ngang lời tôi.
“Khụ, khụ... điện hạ, rất xin lỗi đã quấy rầy ngài và tiểu thư. Hoàng đế bệ hạ triệu kiến điện hạ gấp.” Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người gọi Mục Huyền là ‘điện hạ’.
Thần sắc Mục Huyền trở nên nghiêm nghị, anh ta bế tôi đứng dậy.