Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 22 : Công chúa của tôi

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Mục Huyền không có trên phi thuyền, cảm giác bị đè nén lập tức tan biến.



Cuộc hành trình vẫn tiếp tục. Tôi không có việc gì làm, lấy một số ‘đĩa phim’ ra xem nhưng không hề nhập tâm, đầu óc cứ miên man nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.



Thời đại học thường nghe đám con gái trong ký túc tán gẫu, nên tôi đại khái cũng biết tại sao tôi lại có phản ứng đó. Cơn khoái cảm nhấn chìm toàn thân tôi phảng phất vẫn còn tàn dư, khiến tôi không thoải mái.



Tôi lại nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Mục Huyền lúc tôi mắng anh ta là ‘cầm thú’ và ‘súc sinh’. Khi đó tôi không để ý, bây giờ nghĩ lại mới thấy, anh ta có gien bán thú, cũng vì điều này mà bị người anh trai chê cười...



Thôi không nghĩ nữa. Tôi nằm bò trên ghế sofa, chuyên tâm xem phim. Cố gắng thêm nửa tiếng đồng hồ, đầu óc tôi bắt đầu nặng trĩu. Tôi giở mục lục, phát hiện đây là tài liệu ‘Bàn về xã hội trí năng, cơ hội và sự xung đột khi xuất hiện thêm nhiều chủng tộc mới’, thảo nào tôi xem mãi cũng không hiểu.



Một ngày yên lành trôi qua. Đến tối, tôi muốn gặp bà ngoại, nhưng vừa mở thiết bị tôi lại đóng vào. Trước mặt bà ngoại cần giả bộ vui vẻ, tinh thần phấn chấn. Hôm nay, không hiểu tại sao, tôi chẳng có tâm trạng đó.



Bụng đau âm ỉ, tôi đi nhà vệ sinh kiểm tra mới biết đã ‘đến tháng’. Tôi lên giường từ sớm, mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm. Đột nhiên nghe thấy tiếng động, tôi giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn, cửa phòng đang bị một ai đó đẩy ra.



Tôi căng thẳng đến mức sống lưng toát mồ hôi lạnh. Lần trước bị Khải Á bắt cóc nên trong lòng vẫn còn bóng đen đè nặng. Lẽ nào có người đột nhập vào phi thuyền định giở trò với tôi?



Căn phòng tối om, một bóng dáng cao lớn đi đến bên giường. Tôi không khỏi sửng sốt khi nhận ra thân hình quen thuộc.



Tại sao Mục Huyền đột nhiên trở về vào lúc nửa đêm nửa hôm?



Tôi nhắm tịt mắt theo phản xạ, không muốn để anh ta biết tôi đã tỉnh lại.



Mục Huyền dường như đứng bên cạnh giường một lúc. Tôi chợt nghe thấy tiếng loạt xoạt nên hé mắt quan sát. Đập vào mắt tôi là cặp đùi dài để trần. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mục Huyền đang cởi hết quần áo. Giường ở bên cạnh hơi lún xuống, anh ta đã nằm xuống giường.



Có lẽ do đêm tối quá tĩnh lặng, sự xuất hiện của Mục Huyền không khiến tôi căng thẳng. Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng thở của anh ta và tiếng mạch đập dồn dập bên tai tôi.



Đúng lúc này, Mục Huyền xoay người. Tôi tưởng anh ta sẽ ôm tôi như thường lệ, nhưng anh ta bỗng kéo chăn ngồi dậy. Tôi lại hơi he hé mắt, gương mặt nghiêng của anh ta trong bóng tối rất mơ hồ. Anh ta dường như đang nhìn vào thân dưới của tôi.



Sau đó, Mục Huyền đột nhiên kéo tấm chăn đang đắp trên người tôi rồi cúi thấp đầu. Toàn thân tôi cứng đờ, lẽ nào anh ta lại muốn hôn chỗ đó?



Ai ngờ anh ta ghé sát bụng dưới tôi và bắt đầu hít hít ngửi ngửi.



Tôi đột nhiên hiểu ra, mặt nóng bừng. Mũi Mục Huyền thính như vậy, anh ta nhất định ngửi thấy mùi máu.



Anh ta định làm gì? Đầu óc tôi tê liệt.



Cũng may, Mục Huyền không có bất cứ cử động nào khác, anh ta đắp chăn cho tôi và nằm xuống giường.



Tôi nhắm nghiền hai mắt. Một lúc sau, tôi bỗng cảm thấy một thứ âm ấm mềm mại chạm vào môi tôi. Mặc dù nụ hôn của Mục Huyền như chuồn chuồn đạp nước nhưng cả người tôi vẫn căng cứng. Vài giây sau, anh ta lại chạm nhẹ một lần, rồi thêm một lần nữa.



Lặp đi lặp lại nụ hôn khoảng mười lần, Mục Huyền cuối cùng cũng nằm im. Hơi thở của anh ta chẳng mấy chốc vang lên đều đều, chứng tỏ anh ta đã ngủ say.



Tim tôi bỗng dưng mềm hẳn. Tôi không biết phải làm thế nào, trong lòng hơi chua xót. Mục Huyền muốn làm gì? Tại sao anh ta phải lén lút quay về, ngủ bên cạnh tôi, hôn tôi một cách đè nén và nhẫn nhịn như vậy?



Sau đó, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, tinh thần tôi sảng khoái hơn nhiều. Giơ tay bật đèn ở đầu giường, tôi mới chợt bừng tỉnh. Nhưng bên cạnh giường đã trống không, Mục Huyền không biết đi từ lúc nào?



Tôi đi tới nhà ăn, từ cửa đã ngửi thấy mùi cá om chua ngọt và canh nấm hương thơm phức. Mạc Lâm đang đổ thức ăn ra đĩa. Tôi nhanh chóng đảo mắt một vòng, không thấy một ai khác.



“Tôi rất thích hai món này.” Tôi mỉm cười ngồi xuống bàn. Mạc Lâm giúp tôi trải khăn ăn, thở hắt ra một hơi rõ dài: “Hôm nay tâm trạng của tiểu thư có vẻ đỡ hơn.”
Tôi nhất thời không thể thốt ra lời. Mục Huyền cũng trầm mặc, nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của tôi.



Tôi thầm nghĩ, nếu chúng tôi thật sự kết hôn, để mất khoản tiền này thì đúng là rất đáng tiếc. Ngộ nhỡ Mục Huyền phá sản, cuộc sống của tôi chắc chắn cũng bị ảnh hưởng. Tuy tôi chẳng phải loại tài giỏi, nhưng ít ra tôi cũng có kiến thức cơ bản về đầu tư tài chính. Đầu tư vào những nơi rủi ro thấp, lợi nhuận thấp, chắc sẽ không bị lỗ.



Hơn nữa, cả ngày ở nhà quả thật rất vô vị, tìm một công việc làm cũng tốt. Bây giờ Mục Huyền chủ động tìm tôi, tôi không muốn mối quan hệ tiếp tục căng thẳng.



“Vậy để tôi thử xem sao.” Tôi trả lời.



“Cám ơn em.” Mục Huyền đứng dậy: “Ngày mai tôi lại đến đây, em hãy nói cho tôi biết em định làm thế nào?”



“..... Được.”



Mục Huyền đi đến bên vòi nước rửa tay và khử trùng, rồi quay lại bàn ăn đeo găng tay. Tôi vẫn cắm cúi ăn đồ, nhưng mọi động tĩnh của anh ta đều lọt vào tai tôi.



Tôi tưởng Mục Huyền chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, anh ta vẫn đứng bên bàn bất động.



“Hoa Dao.” Mục Huyền nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, khiến tim tôi đột nhiên đập thình thịch.



“Có một chuyện em nói không đúng, tôi buộc phải đính chính.”



Tôi lặng lẽ ngước nhìn Mục Huyền.



Thân hình cao lớn của anh ta thẳng tắp, gương mặt thanh tú nổi bật. Đôi mắt sáng vừa trầm tĩnh vừa nghiêm túc dừng lại ở mặt tôi.



Tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ta đã có quyết định cuối cùng về chuyện xảy ra ngày hôm đó?



“Em không chỉ là người vợ.” Mục Huyền nói chậm rãi từng từ một: “Bây giờ.... em là công chúa của tôi.”



Tôi ngây người. Công chúa? Đó là ý gì?



Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, Mục Huyền từ từ rời mắt đi chỗ khác, gương mặt của anh ta hơi ửng đỏ. Sau đó, anh ta cất giọng lãnh đạm: “Em quay về phòng ngủ một giấc đi!”



Tôi vô thức gật đầu. Mục Huyền sải bước dài đi ra cửa.



Tôi ngồi thẫn thờ hồi lâu. Cho đến khi Mạc Lâm xông ra, hỏi tôi bằng ngữ khí đầy hưng phấn và kinh ngạc: “Tiểu thư, cô là công chúa thật sao? Thuộc chủng tộc nào vậy? Cô thuộc dòng họ Aisin Gioro (*) à?”



(*) Aisin Gioro là dòng họ hoàng thất Thanh triều – Mãn Thanh.



Tôi lắc đầu. Mục Huyền bảo, có một chuyện tôi nói không đúng, ý của anh ta là, những chuyện khác tôi đều nói đúng? Anh ta thừa nhận trước đây đối xử với tôi không công bằng?



Tôi đột nhiên cảm thấy vừa vui mừng vừa chua xót. Tôi thật sự không ngờ, anh ta lại nói như vậy.



Nhưng ‘công chúa’ có nghĩa là gì?



Mãi đến khi đi lên cầu thang, đầu óc tôi đột nhiên xuất hiện câu tôi nói với anh ta ngày hôm đó: “..... Bởi vì anh là hoàng tử, tôi chỉ là thường dân đúng không? Nếu chúng ta cùng một tầng lớp, cùng thân phận địa vị, liệu anh có đối xử với tôi như vậy không...”



Mục Huyền vừa nói, tôi là công chúa của anh ta.