Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 26 : Ôm tôi đi!

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Vừa mở mắt, tôi liền nhìn thấy gương mặt trắng ngần tuấn tú gần kề. Đôi mắt đen nhìn tôi chăm chú, khóe miệng ươn ướt. Tôi bất giác lùi về đằng sau. Đến lúc này, tôi mới phát hiện Mục Huyền đã điều chỉnh hai chiếc ghế ngồi của chúng tôi thành một chiếc ghế tựa từ lúc nào. Giữa chúng tôi không còn một chút khoảng cách.



Thấy tôi tỉnh lại, Mục Huyền không nhúc nhích, thậm chí còn đưa mặt về phía trước.



“Tôi đánh thức em à?” Anh cất giọng trầm ấm dịu dàng.



“Không phải, là tôi tự tỉnh dậy.” Tôi trả lời.



Mục Huyền nhìn tôi, khóe mắt ẩn hiện ý cười.



Tôi chợt hiểu ra, câu hỏi của anh rõ ràng muốn thăm dò tôi, còn câu trả lời của tôi để lộ sự thật tôi giả vờ ngủ say. Câu ‘Tôi tự tỉnh dậy’ cũng có nghĩa là ‘Tôi không phải bị anh liếm nên mới tỉnh dậy’.



Tôi hơi ngượng ngùng, còn Mục Huyền lặng thinh.



Hai chúng tôi mặt kề mặt, đầu mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, tôi có cảm giác mềm mại ngưa ngứa.



Tôi giữ nguyên một tư thế bất động. Tôi đoán thế nào Mục Huyền cũng hôn tôi, bởi vì anh đã nhịn bao nhiêu ngày. Tôi bình tĩnh chờ đợi.



Ai ngờ Mục Huyền trầm mặc trong giây lát rồi ngồi thẳng người, quay đầu về phía trước. Trên mặt không còn hơi thở của anh, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Thần sắc của Mục Huyền lãnh đạm, phảng phất không có chuyện gì xảy ra, chỉ là gò má anh hơi ửng đỏ.



Một lúc sau, tôi bất chợt hiểu ra.



Mục Huyền đang cố nhẫn nhịn, kiềm chế không hôn tôi.



Tôi quay đầu phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.



Hô hấp của tôi ngưng trệ ngay tức thì. Đây là...



“Hoa Dao, đây chính là cột Niên Hoa, khởi nguồn của vũ trụ.” Giọng nói dịu dàng của Mục Huyền vang lên.



Tôi ngây người.



Tôi đã từng bắt gặp chòm sao lúc ẩn lúc hiện, từng chứng kiến các vì sao sáng lấp lánh, cũng từng nhìn thấy dải Ngân Hà tinh tú dày đặc như trong giấc mộng. Nhưng tôi không ngờ, vũ trụ còn có cảnh sắc cổ xưa và hùng vĩ như vậy.



Từng cây cột màu xám, lơ lửng giữa màn trời mịn như nhung. Nhìn từ phía xa xa, chúng giống vô số cột sống lưng thẳng đứng quật cường, phảng phất được phủ bởi một lớp sương mù, và tỏa ra ánh sáng màu đỏ thưa thớt, như con đom đóm lập lòe trong đêm tối.



Tôi không rõ những cây cột đó được cấu tạo bởi cái gì. Tiến lại gần mới thấy, chúng có vô số hình thái khác nhau. Có cây cột giống người khổng lổ đứng thẳng, có cây cột giống con ngựa hoang đang phi. Chúng không có quy luật nhất định, nhưng chúng đều có góc cạnh sắc nhọn đầy khí thế, như một bức họa được tạo thành bởi mực đen một cách tùy ý.



Tôi lặng lẽ ngắm nhìn, tâm trạng vô cùng bình thản. Trước cảnh đẹp bao la bát ngát như vậy, tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé như hạt bụi.




Máy bay vẫn đang chao đảo dữ dội, nhưng có lẽ ‘sức mạnh tinh thần’ của Mục Huyền thật sự hữu dụng, chỉ một lát sau, tôi thấy dễ chịu hơn nhiều. Vì thế tôi càng ôm anh chặt hơn.



“Còn chiếc cuối cùng.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên trên đầu tôi: “Em đừng sợ.”



Tôi ngẩng lên, nhìn anh không chớp mắt.



Gương mặt Mục Huyền lúc này như được phủ một lớp băng lạnh lẽo. Ánh mắt anh trầm tĩnh, làn môi mím chặt. Trông anh có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, khác hoàn toàn lúc đối diện với tôi. Tôi quan sát vài giây rồi lại cúi đầu vùi vào lòng anh.



Không biết bao lâu sau, máy bay bắt đầu bình ổn trở lại. Mục Huyền cất giọng vô cùng dịu dàng bên tai tôi: “Kết thúc rồi.”



Cách lớp mặt nạ bảo vệ của mũ bảo hiểm, Mục Huyền trầm tĩnh nhìn tôi, ánh mắt anh tỏa ra một tia thương xót vô hạn.



“Kết thúc rồi à?” Tôi lẩm bẩm nhắc lại.



“Chúng ta đang quay về. Nửa tiếng sau là đến khu vực có thể tiến hành nhảy siêu quang tốc.” Mục Huyền trả lời.



Tôi thở phào một hơi, nói nhỏ: “Cám ơn anh.” Tôi vừa định ngồi dậy, liền bị anh giữ chặt người.



“Nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ.” Mục Huyền nói.



Tôi không dám động đậy, ôm chặt thắt lưng anh không buông tay.



Khóe mắt Mục Huyền vụt qua ý cười: “Em không to gan như tôi tưởng.”



Nghĩ đến cảnh lao vào lòng anh ban nãy, tôi thấy hơi ngượng ngùng. Mục Huyền nói tiếp: “Có điều, em chưa từng trải qua khóa huấn luyện du hành vũ trụ, biểu hiện coi như không tồi.”



Tôi đang định mở miệng hỏi đám người vừa rồi là ai, gương mặt vốn tươi cười của Mục Huyền đột nhiên tối sầm.



Cùng lúc đó, chuông cảnh báo lại vang lên, mỗi lúc một dồn dập.



Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi ngẩng đầu dõi theo ánh mắt của Mục Huyền, chỉ thấy ‘tinh vân’ (*) ở phía xa xa xuất hiện vô số chiếc máy bay chiến đấu, đang từ từ tiến lại gần chúng tôi.



(*) Tinh vân: (nghĩa là mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là “đám mây”) là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khíhelium và plasma.



Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn (khối lượng chưa đủ để tạo thành một ngôi sao hay một thiên thể lớn), hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao.



Các tinh vân thường tập trung thành những giải hẹp, dày từ vài chục đến vài trăm năm ánh sáng (1 năm ánh sáng = 9.460 tỷ km).