Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 28 :
Ngày đăng: 16:39 19/04/20
Lúc chúng tôi ăn cơm xong, nhà ăn đã chật ních người. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, đâu đâu cũng có bóng đen chuyển động. Đám người ở đây thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, thậm chí có cả nữ binh, nhưng đa số vẫn là đàn ông trẻ tuổi tráng kiện. Khi chúng tôi đi ra ngoài, tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt chằm chằm của nhiều người.
Liếc qua Mục Huyền, anh hơi cụp mi mắt, vẻ mặt lãnh đạm. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh cũng liếc tôi một cái. Đáy mắt anh đầy vẻ buồn bực và có phần tức giận. Tất cả được che giấu dưới thần sắc lạnh nhạt và hàng lông mi dài của anh.
Theo sự hiểu biết của tôi về Mục Huyền, việc tôi cùng cả trăm người đàn ông ở cùng một gian phòng chắc chắn đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh. Tôi vẫn không quên chuyện anh không cho phép một người đàn ông nào đặt chân lên phi thuyền của tôi. Nhưng bây giờ anh vẫn tỏ ra bình thường, chứng tỏ khả năng kiềm chế của anh cực kỳ tốt. Tất nhiên, lòng chiếm hữu của anh vẫn rất mạnh mẽ.
Đi đến cửa nhà ăn, người thú ban nãy bước tới đón chúng tôi, báo cho chúng tôi biết vị trí nơi nghỉ ngơi của chúng tôi. Dõi theo bóng lưng hắn mỗi lúc xa dần, tôi không nhịn được nói nhỏ: “Người này nhiệt tình quá đi mất.”
Mục Huyền đột nhiên hơi thất thần. Anh từ từ quay đầu nhìn tôi, trầm mặc một lát, anh mới chậm rãi mở miệng: “Không phải hắn nhiệt tình, mà hắn đang giám sát chúng ta.”
Tôi giật mình kinh ngạc. Mục Huyền ôm người tôi đi về phía trước. Tới một góc không có bóng người nào, anh mới thì thầm bên tai tôi: “Đại khái trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ, bọn chúng sẽ lấy tư liệu từ tổng bộ, hoàn thành việc kiểm tra thân phận của chúng ta lần thứ hai.”
Tôi ngây người. Như vậy cũng có nghĩa đến lúc đó chúng tôi sẽ bị bại lộ thân phận? Tên người thú cũng sẽ giám sát chúng tôi cho đến lúc đó?
Vậy mà Mục Huyền vẫn thản nhiên như không?
Mục Huyền nhìn tôi chăm chú, ánh mắt anh hơi thất thần. Anh quan sát tôi một lượt từ đầu đến chân rồi lại quay về gương mặt tôi. Khi bốn mắt chạm nhau, anh chỉ cất giọng nhàn nhạt: “Đi thôi!”
Tôi vô cùng nghi hoặc, không biết Mục Huyền đang nghĩ gì. Chỉ biết, bàn tay anh đang đặt trên eo tôi càng siết chặt hơn.
Hành lang dài đèn điện tối mờ mờ, ánh sao bên ngoài cửa sổ nhấp nha nhấp nháy, càng tôn thêm vẻ đẹp thuần khiết của vũ trụ. Chúng tôi đi qua cánh cửa này tới cánh cửa khác, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng có cánh cửa hé mở. Ánh đèn màu vàng từ trong hắt ra ngoài, tôi lờ mờ có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện. Mục Huyền một tay ôm tôi, một tay đặt lên tay nắm cửa. Anh đứng bên ngoài trầm mặc vài phút mới đẩy cửa phòng.
Ánh đèn điện dịu dàng chiếu vào mặt, tôi thấy Mục Huyền đã khôi phục vẻ bình tĩnh, thậm chí khóe miệng anh ẩn hiện nụ cười như có như không. Tiếng trò chuyện ồn ào đột nhiên chấm dứt. Tôi thuận theo ánh mắt Mục Huyền đảo một lượt quanh căn phòng, toàn thân tôi cứng đờ trong giây lát.
“Sao thế?” Tôi hỏi nhỏ, ngữ điệu đầy cảnh giác.
“Ngăn cách với bên ngoài.” Mục Huyền trả lời: “Trong phạm vi ‘sức mạnh tinh thần’, chỉ có em và tôi.” Anh càng ôm tôi chặt hơn: “Chỉ có hơi thở của tôi, mùi vị của tôi, hơi ấm của tôi... Em có thể ngủ được rồi.”
Tim tôi đập nhanh một nhịp. Tôi cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong, đồng thời hơi xót xa và cảm động. Tôi nằm sấp trên người anh, không nói một lời nào. Một lúc sau, tôi mơ mơ màng màng thiếp đi.
Nằm ngủ trên thân thể một người đàn ông có bộ xương rất cứng thật không dễ chịu một chút nào. Giấc ngủ của tôi không liền mạch. Tôi tỉnh lại mấy lần, lần nào cũng bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Mục Huyền, anh vẫn mở mắt, thần sắc u ám. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được cơ bắp trên toàn thân anh căng cứng.
Phát hiện tôi thức giấc, Mục Huyền không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn tôi chăm chú, tôi cũng mơ mơ màng màng nhìn anh. Có lúc anh hôn tôi, tôi không phân biệt mình đang tỉnh hay đang ngủ say, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó ấm nóng mềm mại cuộn chặt miệng lưỡi tôi.
Lại tỉnh giấc một lần nữa, tôi phát hiện mình vẫn nằm sấp trên ngực Mục Huyền. Vừa ngẩng đầu, tôi liền thấy anh đang cụp mi mắt quan sát tôi. Thần sắc anh vô cùng dịu dàng và mệt mỏi.
Chắc là cả đêm anh không ngủ, để duy trì từ trường của ‘sức mạnh tinh thần’ bao bọc quanh chúng tôi.
Mục Huyền ôm tôi ngồi dậy: “Đến lúc xuất phát rồi.”
Tôi gật đầu. Mục Huyền kéo rèm. Đám đàn ông bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Mục Huyền lên tiếng chào hỏi bọn họ.
“Hi, chúng tôi chẳng nghe thấy động tĩnh, vậy mà hai người mệt đến mức này sao?” Có kẻ cười cợt trêu chọc.
Mục Huyền không trả lời, cầm tay tôi đi ra cửa. Bên ngoài cửa sổ đã có mấy chục chiếc máy bay chiến đấu bay xung quanh lô cốt vũ trụ. Mục Huyền im lặng quan sát một lúc, ánh mắt anh khôi phục vẻ sắc bén và trầm tĩnh.