Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 30 :

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Máy bay bay rất bình ổn, không một chút tròng trành lắc lư. Tôi tựa vào vách khoang thẫn thờ.



Trên vị trí điều khiển ở phía trước là bóng lưng thẳng tắp của A Đạo Phổ và một viên thiếu úy.



Chiếc máy bay do Mục Huyền lái ở đằng trước chúng tôi. Máy bay chiến đấu màu xám mờ di chuyển với tốc độ đều đều, giữ khoảng cách cố định, dẫn đường cho chúng tôi.



Vừa rồi, A Đạo Phổ thành công trong việc ứng phó đám lính đánh thuê tìm kiếm chúng tôi. Chúng tôi an toàn thoát khỏi trạm không gian. Hiện tại, chúng tôi đã bay khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng nghe nói vẫn có khả năng gặp phải máy bay chiến đấu của kẻ địch.



Hệ thống liên lạc trong mũ bảo hiểm không ngừng vang lên thanh âm đối thoại của Mục Huyền và thuộc hạ.



“Ngài chỉ huy, tọa độ nhảy không gian đã thiết lập xong rồi.”



“Tốt.”



“Ngài chỉ huy, đường bay bên trái cần điều chỉnh 15 độ.”



“Tiến hành điều chỉnh.”



“Phát hiện tín hiệu máy bay địch ở phía trước. Xin nhắc lại, phát hiện tín hiệu máy bay địch ở phía trước, toàn đội ẩn náu, ẩn náu.” Thanh âm sắc lạnh của A Đạo Phổ đột nhiên vang lên. Tim tôi đập thình thịch, lại gặp máy bay địch. Tôi đang định ngẩng đầu ngó nghiêng, thân máy bay đột ngột lộn ngược. Tôi chỉ cảm thấy trời đất điên đảo, lưng đập vào vách khoang đau điếng. Tôi hét một tiếng, máy bay đã như con chim ưng lao vút xuống bên dưới.



Một lúc sau, máy bay mới bình ổn trở lại, tôi thở dài một hơi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Các phi công cũng bắt đầu nói chuyện qua hệ thống thông tin.



“Bọn chúng đã đi chưa? Nguy hiểm thật đấy.”



“Chắc không gặp kẻ địch nữa đâu. Vài phút sau là đến khu vực an toàn rồi, tôi chỉ muốn nhảy ngay bây giờ.”



(*) Tại sao đội của Mục Huyền không nhảy không gian trốn đi chỗ khác? Chương trước có giải thích: bọn họ vẫn ở trong khu vực bức xạ của cột Niên hoa nên chưa thể khởi động động cơ siêu quang tốc.



Bọn họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, còn thần hồn của tôi vẫn lơ lửng ở phương nào.



“Hoa Dao!” Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi.



Tôi giật mình, là Mục Huyền.



“Tôi đây.” Tôi trả lời.



Mục Huyền ngừng một hai giây mới mở miệng: “Vừa rồi em có sợ không?”



Lòng tôi chùng xuống, tình huống ban nãy xảy ra bất thình lình, vậy mà anh vẫn nhớ đến tôi.



Tôi đoán Mục Huyền đang nói chuyện với tôi trên tần số được mã hóa. Tần số này bây giờ chỉ có thanh âm của hai chúng tôi.



“Tôi không sao.” Tôi bổ sung thêm: “Anh đừng lo.”



“Ờ.” Giọng nói Mục Huyền pha trộn ý cười: “Cạnh tủ đựng đồ ở bên tay trái em có một cây cột kim loại.”



Chỗ ngồi của tôi đối diện cửa khoang phía sau. Tôi quay ra nhìn, quả nhiên thấy một cây cột đen sì sì.
Đoàn máy bay của Mục Huyền còn cách chúng tôi khá xa, chỉ e khi bọn họ bay tới đây, chúng tôi đã nhảy siêu quang tốc rời đi. Tôi do dự một lát rồi nói nhỏ: “Mục Huyền!”



Toàn bộ hệ thống thông tin yên lặng trong giây lát.



Mục Huyền cất giọng dịu dàng: “Ừ, tôi đây!”



Tôi ngập ngừng: “Tôi...”



Tôi không thể nói hết câu.



Bởi vì tiếng còi cảnh báo từ hệ thống rada đột nhiên vang lên dồn dập trong mũ bảo hiểm, át cả thanh âm của tôi. Cùng lúc này, tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Trên đường bay Mục Huyền đang tiến về chỗ chúng tôi đột ngột xuất hiện từng vệt sáng như tia chớp.



Hô hấp của tôi ngưng trệ. Đó là hiện tượng nhảy siêu quang tốc, ai đang tiến hành cú nhảy không gian?



“Lính đánh thuê!” A Đạo Phổ hét lên.



Kẻ địch đã đuổi tới nơi!



Chuyện xảy ra sau đó nhanh như tia chớp.



Năm chiếc chiến hạm màu đen xuất hiện xung quanh đoàn máy bay của Mục Huyền. Thể tích của mỗi chiến hạm lớn hơn cả đống máy bay gộp lại. Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, đạn pháo bắn ra từ các chiến hạm như một tấm lưới lửa, bao vây sáu chiếc máy bay màu xám.



Thực lực của hai bên chênh lệch quá xa.



Tôi nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu màu xám mờ xoay tròn, rơi xuống dưới và nổ tung. Tôi nhìn thấy có chiếc máy bay bốc lửa như một ngọn đuốc... Cuối cùng, tôi nhìn thấy một chiếc máy bay một bên thân cháy rừng rực, như con phượng hoàng phá vòng vây lao vút lên cao tới ngàn mét, sau đó quay đầu nã đạn vào một chiếc chiến hạm màu đen.



Nếu so sánh hai thể tích thì chẳng khác nào thỏ đấu lại voi. Nhưng dưới sự bắn phá liên tục của chiếc máy bay màu xám, thân giữa chiến hạm bốc lên ngọn lửa, sau đó chiến hạm nổ tan xác trong phút chốc.



“Là ngài chỉ huy!” A Đạo Phổ cất giọng run run: “Ngài ấy đã bắn trúng khoang năng lượng của chiến hạm.”



Mặc dù vậy, chúng tôi cũng không thể vui mừng, bởi Mục Huyền nhanh chóng bị bốn chiếc chiến hạm còn lại bao vây. Một cánh máy bay của anh vẫn tiếp tục bén lửa.



Sau đó, tôi nhìn thấy một quả đạn pháo bắn trúng phần bụng máy bay của Mục Huyền, khói đen cuồn cuộc bốc ra. Máy bay của anh như con chim nhạn gãy cánh, chúc đầu xuống dưới đâm thẳng vào một chiếc chiến hạm.



Chiếc chiến hạm bị Mục Huyền đâm trúng, phảng phất như bị xâu xé từ bên trong, nhanh chóng nổ tung.



Chiếc máy bay của anh biến thành ngọn lửa hừng hực. Sau đó xác máy bay tan thành trăm mảnh văng tung tóe khắp nơi.



“Ngài chỉ huy!” A Đạo Phổ và viên phi công đồng thời hét lên thất thanh.



“Hoa Dao, tôi không...” Giọng nói yếu ớt đến mức phảng phất không tồn tại vụt qua tai tôi.



Tôi ngây người nhìn màn hình, đầu óc hoàn toàn tê liệt.



Vừa xảy... xảy ra chuyện gì? Mục Huyền đã bị... bị...