Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 37 :

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


Nghe thanh âm khàn khàn của Mục Huyền, cổ họng tôi trở nên khô rát trong phút chốc.



“Có thể... gì cơ?”



Mục Huyền không trả lời, rảo bước về phía tôi. Giữa đôi chân dài săn chắc của anh, vật to lớn cương cứng đung đưa, theo tiết tấu bước chân anh...



Tôi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn mặt anh. Anh không rời mắt khỏi tôi, gương mặt trắng ngần bị hơi nước nóng thổi vào ửng đỏ, càng trở nên thanh tú.



Một người đàn ông tuấn tú như tranh vẽ, đói khát như dã thú.



“Khoan đã!” Tôi hét lên, giơ tay che ngực: “Chẳng phải anh nói... chẳng phải anh nói sẽ không động vào tôi cho tới lúc kết hôn hay sao?”



Mục Huyền đã đi đến bên bồn tắm. Nghe tôi nói vậy, anh liền đứng bất động, nhưng ánh mắt vẫn u tối nóng bỏng: “Không cần đợi đến khi kết hôn. Hoa Dao, em đã bày tỏ tình cảm với tôi. Đây là hành động hồi ứng của tôi đối với em. Tôi sẽ cố hết khả năng, chúng ta sẽ rất sung sướng.”



Mục Huyền nói bằng một giọng điềm nhiên như không, tôi ngẩn người một lát mới có phản ứng. Trong lòng tôi hơi cảm động, nhưng bao trùm vẫn là nỗi thẹn thùng và hoảng loạn.



Lúc này, Mục Huyền đột nhiên thò chân vào trong bồn tắm. Vật to lớn của anh bỗng chốc tiến lại gần, ở ngay trước mặt tôi.



Đầu óc tôi chợt hiện lên hình ảnh A Đạo Phổ và cô y tá làm tình. Bọn họ có vẻ cuồng nhiệt, hoang dã, và... hơi ghê ghê. Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, người ở trong cảnh tượng đó đổi thành tôi và Mục Huyền, thì sẽ ra sao? Liệu có đáng sợ giống buổi tối bốn năm trước?



“Không, Mục Huyền.” Tôi giơ tay ngăn anh lại: “Bây giờ tôi không muốn.”



Thần sắc anh đông cứng, anh từ tốn hỏi tôi: “Tại sao?”



Tôi ngoảnh mặt sang một bên: “Bởi vì tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, anh có thể ra ngoài không?” Vừa nói xong, Mục Huyền liền giơ tay ôm eo tôi rồi bế tôi lên khỏi mặt nước.



Bị anh ôm vào lòng, tôi chỉ cảm thấy toàn thân giống như một ngọn lửa đang cháy. Ánh mắt anh dừng ở bộ ngực tôi trước tiên, sau đó di chuyển xuống khu vườn bí ẩn giữa hai đùi tôi. Mắt anh như bị lớp sương mù che phủ, anh không hề nghe thấy lời cự tuyệt vừa rồi của tôi.



“Mục Huyền, anh nói tôi là công chúa đúng không? Anh sẽ không cưỡng ép tôi đúng không?” Tôi hỏi nhỏ.



Mục Huyền liếc tôi một cái. Anh không lên tiếng mà trực tiếp bế tôi đi về phòng ngủ.



Căn phòng kéo rèm kín mít, chỉ có ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng. Mục Huyền đặt tôi vào giữa chiếc giường cực lớn. Anh nằm nghiêng người bên cạnh tôi, một tay chống lên đầu, ánh mắt nóng bỏng dừng lại giữa hai đùi tôi. Tôi nằm im nhìn lên trần nhà, vẫn có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh. Trong lòng tôi vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, cũng hơi xót xa.
“Buổi tối, ‘suối cầu nguyện’ sẽ càng đẹp hơn.” Mạc Lâm nhăn mặt nhíu mày nhìn tôi: “Nhưng ngài chỉ huy nói buổi tối không được phép bố trí bất cứ việc gì. Làm thế nào bây giờ?”



Mặt tôi đỏ ửng, tôi ngoảnh đầu về phía Mục Huyền đang bàn công vụ với Mạc Phổ ở bàn làm việc. Tuy trong kỳ nghỉ phép nhưng anh vẫn phải giải quyết nhiều việc quan trọng. Thần sắc anh rất tập trung, họ gần như không nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.



Tôi liếc qua Mạc Lâm: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, chúng tôi không có...”



Mạc Lâm: “Hả hả?”



Tôi nhất thời á khẩu, không có? Không có gì?



Trong ba ngày ở hành tinh Sfutan, Mạc Phổ và Mạc Lâm bố trí đi tham quan một số nơi, như bãi cát ngọc thạch phát ra đủ loại màu sắc, thác nước hùng vĩ màu đỏ tươi, thảo nguyên màu xanh lam với từng đoàn dã thú hình thù kỳ dị... khiến tôi được mở rộng tầm mắt. Quan trọng hơn, Mục Huyền cuối cùng buông một câu: “Em thích à? Mạc Lâm, lúc nào quay về hãy làm thủ tục sang tên hành tinh Sfutan cho cô ấy.”



Tôi vô thức từ chối. Chỉ là buổi tối hôm đó ở trên giường, Mục Huyền hôn khắp người tôi rồi lặng lẽ chọc vật cứng của anh vào giữa hai đùi tôi. Nghĩ đến chuyện anh đối xử rất tốt với tôi, tôi không nhẫn tâm bài xích. Tôi nghĩ, chúng tôi đã thân mật đến mức này, thế là ngoan ngoãn nghe theo. Cuối cùng, Mục Huyền bắn lên người tôi. Sau đó, trong lúc ý loạn tình mê, tôi lại dùng tay giúp anh thêm một lần.



Kết quả, kể từ buổi tối ngày hôm đó, Mục Huyền coi hành động thân mật đó là lẽ đương nhiên, mỗi tối làm hai lần. Hễ tôi mở miệng kháng nghị, liền bị anh hôn đến tắt cả tiếng.



Hơn nữa, mỗi lần của anh ngày càng kéo dài thời gian, có lúc gần hai tiếng đồng hồ mới giải phóng. Nhưng sau khi bắn ra, thần sắc anh càng u tối nóng bỏng, toàn thân tôi cũng rất khó chịu. Điều này khiến tôi cảm thấy bất an, dường như tôi đang đùa với lửa.



Trải qua chuyện lần này, tôi đã ngộ ra một điều, thái độ của Mục Huyền đối với tình dục kiên quyết như với quân sự. Đúng là anh đang đợi tôi cam tâm tình nguyện, nhưng chỉ cần tôi mở miệng đồng ý điều gì đó, anh sẽ coi như ‘thành quả đánh chiếm được’, không cho phép tôi cự tuyệt.



Vì vậy, khi Mục Huyền đề xuất dùng miệng hoặc tay ‘giúp’ tôi, hay đề xuất cùng nhau đi tắm, tôi đã dứt khoát từ chối. Bằng không, phương thức thân mật này chắc chắn sẽ bị anh thêm vào hoạt động cố định hàng đêm.



Điều Mạc Lâm băn khoăn là, sau bữa cơm tối hàng ngày, Mục Huyền đều kéo tôi vào phòng, không cho bất cứ ai quấy rầy. Trong khi đó, Mạc Lâm dự định sắp xếp chuyến đi thăm ‘suối cầu nguyện’ vào ngày mai. Nơi này nằm sâu trong nội địa, thích hợp ngắm cảnh vào buổi tối.



“Một ngày không về cũng chẳng sao.” Tôi nói: “Anh cứ lên chương trình đi, nghe tôi.” Nói xong câu này, mặt tôi đỏ bừng, bởi vì tôi chợt nghĩ tới một vấn đề, Mục Huyền liệu có đòi bù đắp hai lần nợ anh vào sáng ngày hôm sau không đây?



“Nhưng...” Mạc Lâm vẫn còn do dự. Có lẽ trong suy nghĩ của anh ta, không có chuyện gì quan trọng hơn việc tôi và Mục Huyền lên giường.



“Có thể mang theo lều bạt.” Giọng nói trầm tĩnh của Mạc Phổ vang lên sau lưng tôi: “Lều bạt quân dụng của ngài sĩ quan để ở trên máy bay, rất sạch sẽ. Tiểu thư, hai người có thể qua đêm bên bờ suối, tiểu thư nhất định sẽ có một đêm tuyệt diệu ở đó.”



Như vậy, hành trình của chúng tôi được quyết định sau khi Mạc Phổ có lòng tốt ‘nhắc nhở’ lần thứ hai.