Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 39 :
Ngày đăng: 16:40 19/04/20
“Giết hắn!”
“Thời khắc của định mệnh cuối cùng cũng tới. Là ngày tận thế, cũng là sự khởi đầu mới.”
Tôi giật mình mở mắt, người toát mồ hôi lạnh. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng mờ mờ của các ngôi sao lọt qua khung cửa sổ, xung quanh tĩnh lặng vô cùng. Hóa ra bây giờ vẫn còn là nửa đêm.
Mục Huyền nằm ngủ bên cạnh tôi. Thân hình cao lớn của anh hơi cuộn tròn, nửa gương mặt anh vùi xuống gối, mái tóc ngắn lòa xòa, đường nét rõ ràng tuấn tú.
Tôi nhẹ nhàng nhấc cánh tay đàn ông đang vắt qua eo tôi, lặng lẽ nhổm dậy, mặc váy ngủ, đi chân đất ra ngoài ban công. Sắc đêm mờ mịt như bị một lớp sương mù dày đặc che phủ. Trên dốc núi không xa, tôi thấy ẩn hiện hình bóng vài người máy đứng nghiêm canh gác.
Chúng tôi ở lại hình tinh Sfutan thêm ba ngày. Mục Huyền giống như con mãnh thú vĩnh viễn không biết no đủ. Anh ôm tôi bất kể ngày đêm, không cho phép tôi cự tuyệt. Còn tôi cũng đã nếm thử mùi vị, bất giác bị anh kéo xuống vực sâu dục vọng lúc nào không hay. Chúng tôi cùng nhau tận hưởng cảm giác ngọt ngào, kích thích, thỏa mãn và triệt để phóng túng.
Tình cảm của tôi đối với Mục Huyền, phảng phất dâng trào như thân thể. Lúc không làm tình, chúng tôi quấn quýt bên nhau giống những cặp tình nhân bình thường. Anh bận làm việc, tôi ngồi tựa vào lòng anh, thỉnh thoảng ngước mặt hôn anh, nhiều lúc hôn cuồng nhiệt đến mức cơ thể chúng tôi bốc cháy. Khi tôi đọc sách, anh lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, giơ tay nghịch tóc tôi, hoặc liếm các ngón tay của tôi. Có lúc tôi buông sách, phát hiện anh đã chơi hơn một tiếng đồng hồ.
Mạc Phổ và Mạc Lâm tự động tàng hình. Kể cả giữa ban ngày, Mục Huyền bế tôi đi vào phòng ngay trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không hề có phản ứng.
Nửa tháng sau khi trở về ‘Vùng đất hoang vu’, công việc của Mục Huyền ngày càng chồng chất, anh không thể ở bên tôi cả ngày, nhiều khi tôi một mình ở trong phòng. Hạnh phúc đến quá nhanh, quá mãnh liệt, khiến tôi có cảm giác không chân thực, trong lòng xuất hiện một nỗi sợ hãi mơ hồ. Như lúc này, đứng ở ban công ngắm nhìn ‘Vùng đất hoang vu’, tôi thấy cả người tôi lắc lư như sắp rơi xuống.
Giấc mơ vừa rồi khiến tôi hơi bất an. Từ lúc cứu Mục Huyền, tôi không còn nghe thấy thanh âm xa lạ đó. Mấy ngày nay, không hiểu tại sao tôi bỗng mơ thấy nó. Mạc Lâm kiểm tra toàn diện cơ thể tôi, anh ta nói không có gì bất thường, chỉ là tiềm thức quấy phá. Tôi chợt nhớ tới câu ‘ngày tận thế cũng là sự khởi đầu mới’, hình như là lời thoại trong bộ phim điện ảnh nào đó. Mỗi lần mơ thấy giọng nói này, tôi lại có cảm giác buồn bực.
“Em không ngủ được à?” Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên sau lưng tôi.
Mục Huyền bị bóng tối bao trùm, nhưng gương mặt anh hiện ra rất rõ ràng.
“Vâng.” Trong đêm tối tĩnh mịch như lúc này, tôi đột nhiên muốn dựa dẫm vào anh. Tôi lập tức ôm thắt lưng anh, vùi đầu vào bờ ngực rộng lớn của anh: “Mục Huyền...”
Tôi chưa kịp nói hết câu, anh đã bế tôi đi vào phòng: “Ngủ không được thì làm.”
Tôi vừa tức vừa buồn cười: “Khoan đã, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Mục Huyền đặt tôi xuống giường, thò tay vào trong áo ngủ của tôi, thần sắc rất tập trung: “Em hỏi đi.”
“Anh... sao anh có thể gặp em vào năm em mười lăm tuổi?”
Mục Huyền dừng động tác, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt bình thản: “Lúc đó tôi đang đi nghỉ ở Trái Đất.”
Tôi lập tức tỏ ra hiếu kỳ: “Tại sao anh lại nghỉ ở ngọn núi sau nhà em?”
Bàn tay và miệng của Mục Huyền tiếp tục thám hiểm trên người tôi, anh hàm hồ trả lời: “Môi trường hạt cơ bản ở nơi đó rất tốt, có ích cho việc nâng cao ‘sức mạnh tinh thần’ của tôi.”
Thì ra là vậy, đúng là trùng hợp ngẫu nhiên. Tuy không biết ‘môi trường hạt cơ bản’ anh nói là gì, nhưng quê nhà tôi quả thực là vùng đất địa linh nhân kiệt, trong lịch sử có nhiều đại văn hào ẩn cư ở đó. Có lẽ ‘môi trường hạt cơ bản’ của người ngoài hành tinh chính là ‘phong thủy’ của người Trái Đất?
Tuy nhiên, đây không phải là điều tôi quan tâm. Tôi chỉ muốn biết...
“Tại sao mỗi năm anh đều chụp trộm ảnh em?” Vừa thốt ra câu này, tôi lập tức cảm thấy vật cương cứng của anh xâm nhập vào thân thể của tôi. Tôi vội vàng giờ tay đẩy anh: “Khoan đã, anh hãy nói rõ trước đi.”
Bất chấp hành động kháng cự của tôi, Mục Huyền nhấn sâu vào bên trong. Tôi ‘ưm’ một tiếng, anh bắt đầu luật động, ánh mắt sâu hun hút nhìn tôi chăm chú.
“Bởi vì tôi muốn xem.”
Tôi bị anh đâm mạnh đến mức toàn thân mềm nhũn, tim đập thình thịch. Câu trả lời có nghĩa là gì? Vì muốn xem nên chụp trộm?
Tôi tiếp tục truy vấn: “Tại sao... anh muốn xem?”
Động tác của Mục Huyền càng nhanh hơn, mỗi cú nhấn người của anh như chạm vào nơi sâu nhất. Tuy gương mặt anh vẫn bình thản, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy, dường như anh đặc biệt hưng phấn. Tại sao?
Lẽ nào... là do nghĩ đến chuyện năm đó? Năm đó có gì đáng để anh hưng phấn như vậy?
“Lần đầu tiên tôi gặp em, em không mặc quần áo, đang bơi lội dưới dòng suối.” Mục Huyền cúi đầu ngậm mút đỉnh nhọn trên ngực tôi: “Em rất trắng, rất mềm mại, gợi cảm và đáng yêu.”
Tim tôi run lên. Hình như tôi từng tắm khỏa thân dưới con suối trên núi vào đêm thanh vắng không người. Có điều...
Mục Huyền ôm tôi vào lòng rồi đột nhiên lăn xuống dốc núi. Tôi vừa la hét vừa cười sằng sặc. Nhờ lớp lông dày của anh làm đệm, tôi không hề cảm thấy đau.
Cuối cùng, chúng tôi dừng lại ở mặt cỏ. Mục Huyền nằm sấp trên người tôi, lặng lẽ ngắm nhìn tôi. Thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Hoa Dao, đợi đến khi em bằng lòng, chúng ta sẽ mang lại niềm vui sướng gấp nhiều lần cho nhau.”
Ký ức cuối cùng của tôi về buổi tối hôm đó là tôi nằm ngủ trên lớp lông mềm mại của anh.
Khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Tôi phát hiện tôi đang nằm trên giường. Theo thói quen, tôi nhấc cánh tay Mục Huyền vắt qua người tôi... nhưng tôi chỉ sờ thấy móng vuốt đầy lông.
Lúc này tôi mới nhận ra, tôi như nằm trong chiếc sofa đàn hồi mềm mại, Mục Huyền đang gác đầu trên lưng tôi ngủ say sưa.
Thảo nào tối qua tôi ngủ đặc biệt ngon giấc, đó là do Mục Huyền không gác chân tay cứng như đá lên người tôi, mà tôi lại nằm trên bắp thịt mềm mại của anh.
Tôi không thể kiềm chế, vuốt ve bộ lông của anh, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Hôm này là ngày trở về Đế đô, cũng là ngày cưới của chúng tôi.
***
Câu chuyện nhỏ số 2
Câu chuyện về Dao và Huyền
Người máy Ấn Hạ giao cho Hoa Dao một tập tài liệu, gồm năm mươi hai câu hỏi cần thiết dành cho cặp vợ chồng, giúp hai bên tăng thêm hiểu biết lẫn nhau.
Hoa Dao mở ra đọc, phát hiện phần lớn nội dung trong tài liệu này cô đều không hề hay biết, âm thầm đổ mồ hôi hột.
Tên: Mục Huyền (Nặc Nhĩ)
Tuổi: Tính theo lịch Stan 22 tuổi, tính theo lịch Trái Đất 25 tuổi (Hoa Dao 22 tuổi).
Chiều cao: 1m85 (chiều cao tiêu chuẩn ở Trái Đất)
Cân nặng: 75kg (cân nặng tiêu chuẩn ở Trái Đất)
Trình độ văn hóa: Tốt nghiệp khoa chỉ huy đại học quân sự số ba.
...
Sở thích cá nhân: Làm tình với Hoa Dao, chỉ huy chiến đấu.
Màu thích nhất: Trắng, đen, thân thể ửng hồng của Hoa Dao.
Điều buồn bực nhất: Chu kỳ sinh lý của Hoa Dao.
...
Đồ ăn thích nhất: Hoa Dao (Ấn Hạ ghi chú ở bên cạnh: Điện hạ, xin đừng trả lời trừu tượng. Vấn đề này là muốn tìm hiểu khẩu vị của ngài, không phải ngài thật sự muốn đánh chén vị hôn thê của ngài đấy chứ?)
Lần thứ hai điền:
Đồ ăn thích nhất: Nước bọt, nước mắt, mồ hôi... của Hoa Dao.
...
Suy nghĩ về hôn nhân: Chung thủy, sở hữu, bảo vệ, mãn nguyện.
Câu muốn nói với đối phương nhất: Khỏi cần nói ra, cô ấy tự hiểu.
...
Hoa Dao nắm tập tài liệu, thầm nghĩ: Không biết anh ấy muốn nói với mình điều gì nhất? Chắc chắn là: ‘Chúng ta làm đi!’ Đúng là chẳng thú vị chút nào.