Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 4 : Sĩ quan lộ diện

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Tôi đứng ở cửa phòng y tế, thở hổn hển.



Tôi bỏ mặc Mạc Phổ nằm gục trong phòng, cầm súng chạy như bay đến đây. Thời gian mất khoảng một phút đến hai phút. Trước khi người đàn ông đó đáp xuống phi thuyền, đây là cơ hội cuối cùng của tôi.



Bên tay phải cánh cửa đóng chặt có một bàn phím tinh thể to bằng bàn tay nhấp nháy ánh đèn màu xanh. Tôi hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh.



Lúc Mạc Phổ khóa cửa, tôi nhìn thấy hai chữ số cuối cùng của dãy mật mã là 2 và 5. Liên tưởng đến chiếc phi thuyền này là món quà cưới người đàn ông đó tặng tôi, tôi nghĩ tôi đã đoán ra mật mã.



Tôi nhanh chóng nhập tám chữ số, ngày tháng năm sinh của tôi.



Cửa phát ra tiếng ‘ding’ rất nhẹ. Tôi vui mừng vì đã đoán đúng.



Tôi cầm tay nắm cửa, định dùng sức xoay tròn, đột nhiên có một tiếng động như từ nơi xa truyền tới, cũng giống chấn rung dưới sàn nhà.



Sống lưng tôi toát mồ hôi lạnh.



Bởi vì bốn bề đột nhiên tối om.



Tôi quay đầu, hành lang dài trở nên tối mù. Tôi căng mắt nhưng cũng chỉ thấy một màu đen sì. Nguồn sáng duy nhất là ánh sao mờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào.



Phi thuyền đã bị ngắt điện.



Đến lúc này tôi mới có phản ứng, dùng hết sức xoay tay nắm cửa. Cánh cửa quả nhiên không nhúc nhích.



Tôi ngây người đứng ở đó, tâm trạng chỉ có thể hình dung bằng một từ bi phẫn. Hy vọng trốn thoát cuối cùng của tôi đã bị dập tắt không thương tiếc.



Nhất định người đàn ông đó đã cắt nguồn điện cung ứng cho phi thuyền. Anh ta sớm đã đoán ra kế hoạch của tôi nên nhanh chóng ngăn cản, không cho tôi bất cứ cơ hội nào.



Tôi chỉ đứng ở đó mấy giây rồi quay người lần mò trong hành lang tăm tối. Vết thương trên đầu tôi ngày càng đau nhức, tôi có thể cảm nhận thấy máu đang chảy ròng ròng xuống mặt tôi, xuống cổ tôi, nhớp nháp khó chịu vô cùng.



Tôi vô tri vô giác tiến về phía trước mà không rõ mình đang đi đâu. Tôi biết chắc chắn người đàn ông đó sẽ tìm ra tôi, nhưng tôi không cam lòng, không muốn làm một con ngốc, không muốn giống một con ‘chó nhà có tang’, đứng ở chỗ cũ chờ chủ nhân đến đó.



Sau đó, do đầu óc quay cuồng, tôi tùy tiện tìm một căn phòng mở cửa, đi vào bên trong.



Trong phòng tối đến mức giơ tay không nhìn rõ năm ngón. Mới đi vài bước, tôi va phải thứ gì đó rất cứng. Tôi giơ tay sờ lần, nhận ra đây là một giá bằng kim loại khá lớn. Tôi bám vào cái giá chậm rãi tiến về phía trước rồi bám vào bờ tường lạnh lẽo từ từ ngồi xuống. Trong lòng tôi hết sức buồn bã.



Xung quanh vừa tối vừa yên tĩnh, đầu tôi vừa đau buốt vừa choáng váng. Trước đó, tôi không ngủ nên bây giờ mí mắt không tài nào mở nổi. Tôi tựa mặt vào bức tường lạnh lẽo, định chợp mắt vài phút. Ai ngờ vừa nhắm mắt, tôi liền lịm đi ngay tức thì.



Không biết bao lâu sau, lại một tiếng động nhẹ vang lên. Toàn thân tôi chấn động, tôi giật mình tỉnh lại.



Khi tôi mở mắt, xung quanh sáng trưng.
(*) Sức mạnh tinh thần (tinh thần lực) theo cách giải thích trên baidu, là một ý niệm, một sức mạnh không nhìn thấy được giải phóng trong tổ chức não của sinh vật. Tớ chưa nghĩ ra từ tiếng Việt thích hợp hơn.



Trong dữ liệu Mạc Phổ nhập vào đại não của tôi có từ ‘sức mạnh tinh thần’, nhưng không có tư liệu cụ thể. Hình như ở hành tinh Stan, một số ít người có thể điều khiển sức mạnh tinh thần. Sóng điện từ trong não bộ của họ và từ trường của hành tinh đạt tới mức cộng hưởng hy hữu, sau đó hình thành particle flow (*) vô hình, không cần ra tay cũng có thể hoàn thành một động tác nào đó.



(*) Particle Flow là một hiệu ứng sử dụng trong kỹ thuật 3D.



Lẽ nào anh ta là một trong những người có khả năng đó?



Đúng lúc này, bàn tay của người đàn ông đột nhiên dừng lại trên trán tôi. Tôi không biết anh ta muốn làm gì. Vừa ngẩng đầu, tôi liền chạm phải ánh mắt u tối và lạnh lẽo của anh ta, ánh mắt nhìn tôi chăm chú.



Tim tôi đập thình thịch.



Sau đó, anh ta cúi xuống hôn tôi.



Một hơi thở xa lạ mà quen thuộc mát lạnh xộc vào khoang miệng của tôi. Đầu lưỡi mạnh mẽ của anh ta tách bờ môi tôi. Trái ngược với dung mạo nho nhã, động tác liếm mút của anh ta tương đối hung bạo. Đầu lưỡi của anh ta cuốn chặt lấy đầu lưỡi tôi không rời. Tôi ra sức lắc đầu né tránh nhưng anh ta ép đầu tôi vào bờ tường, khiến tôi không thể nhúc nhích. Tôi lại không dám cắn anh ta, sợ chọc giận anh ta.



Người đàn ông hôn mỗi lúc một sâu hơn, anh ta dùng sức khiến tôi nghẹt thở, thân thể bỗng dưng phát sốt. Sau đó, anh ta đè cả người vào người tôi. Tôi bị anh ta ôm chặt trong lòng, toàn thân dính vào người anh ta. Cảm thấy một vật vừa cứng vừa nóng thúc vào bụng dưới tôi, tôi liền cứng đờ người.



Thế nhưng anh ta chỉ hôn tôi mà không có động tác tiếp theo.



Một lúc lâu sau, anh ta mới buông lỏng người tôi. Gương mặt anh ta vẫn kề sát mặt tôi, ánh mắt vốn bình thản lúc này thẫm lại. Dù không có kinh nghiệm về chuyện yêu đương, tôi cũng có thể nhìn ra dục vọng đang dâng trào trong đáy mắt anh ta.



“Hãy yên phận làm người phụ nữ của tôi, đừng gây thêm phiền phức nữa.” Anh ta cất giọng trầm khàn, ngữ khí có phần ngạo mạn.



Tôi vẫn đang thở hổn hển, có lẽ bởi vì vừa rồi thiếu dưỡng khí nên đầu óc choáng váng. Cũng có lẽ vì cảm giác nhục nhã, sợ hãi, chán ghét, bất lực... dội tới cùng một lúc, khiến tôi không thở nổi.



Nghe anh ta nói vậy, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi không thể giữ thái độ im lặng, mặc dù tôi biết chắc chắn anh ta sẽ không nghe lời tôi.



Tôi nhìn vào mắt anh ta, chậm rãi nói từng từ một: “Tôi biết, trước đây anh làm chuyện đó với tôi là vì bất đắc dĩ, anh có nỗi khổ riêng. Còn bây giờ anh cưới tôi, chỉ vì thói quen chung thủy của tộc thú mà thôi.”



Đáy mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng anh ta vẫn không lên tiếng.



Tôi tiếp tục mở miệng: “Liệu anh có từng nghĩ, chung thủy phải dưới tiền đề tình yêu mới có ý nghĩa. Chắc anh không cần sự chung thủy về mặt xác thịt, anh hoàn toàn có thể đi tìm người phụ nữ thích hợp với anh hơn. Hai người thật lòng yêu nhau, mới là sự chung thủy đúng nghĩa. Chúng ta miễn cưỡng như vậy, cả anh và tôi đều không... Á...”



Tôi hét lên một tiếng, bởi vì anh ta đột nhiên vác tôi lên vai, lạnh lùng đi ra ngoài.



Tôi đoán không ra ý đồ của anh ta, trong lòng không khỏi khiếp sợ. Mặt dán vào áo quân phục lạnh lẽo của người đàn ông, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của anh ta. Cảm giác này khiến tôi không thoải mái một chút nào.



Anh ta im lặng bước đi. Đến cửa phòng, anh ta mới liếc tôi một cái, đồng thời cất giọng lãnh đạm: “Tôi từ chối đổi người khác.”