Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 42 :

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


Lúc nói câu này, Mục Huyền đồng thời lùi về phía sau nửa bước, làm hai tay tôi trống không, khoảng cách giữa tôi và anh nới rộng. Động thái này khiến tim tôi càng chìm trong đau khổ và chua xót.



“Cô ấy nói tên tôi là Dịch Phố Thành, anh là?” Ngữ khí của Dịch Phố Thành thể hiện sự tự giễu. Nói xong, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa.



Mục Huyền giơ tay bóp trán, cũng liếc tôi một cái rồi lên tiếng: “Cô ấy nói... tên tôi là Mục Huyền.”



Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, viền mắt cay cay. Hai người đàn ông nhìn nhau, Mục Huyền từ dưới suối đi lên bờ, Dịch Phố Thành cũng đi đến bên cạnh anh. Hai người đàn ông đứng cùng nhau, đồng thời quay về phía tôi.



Ánh mắt họ... đầy vẻ nghi ngờ?



“Cô ấy nói máy bay xảy ra tai nạn.” Dịch Phố Thành nửa cười nửa không khoanh tay nhìn tôi. Vết thương trên trán hắn không còn chảy máu, máu ở trên mặt cũng được hắn lau gần sạch: “Người đẹp, nếu hai chúng tôi bị mất trí, tại sao cô không việc gì? Cô hãy giải thích đi.”



Mục Huyền trầm mặc nhìn tôi chăm chú.



Lúc này, tôi mới hoàn toàn bừng tỉnh từ nỗi kinh ngạc. Tôi hét lên với Dịch Phố Thành: “Anh đợi một lát.” Sau đó, tôi quay sang Mục Huyền. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt... dò xét, tôi túm lấy tay anh: “Anh không nhớ em thật sao?”



Mục Huyền liếc bàn tay bị tôi nắm chặt rồi lắc đầu. Đôi mắt tôi ngấn nước trong giây lát, cổ họng vừa rát vừa đau. Trong khi tôi vẫn chưa có bất cứ phản ứng nào, từng giọt nước mắt lăn xuống gò má tôi. Dung mạo của anh trở nên mơ hồ, cảnh vật ở xung quanh mờ dần. Tôi lặng lẽ khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa nắm chặt tay Mục Huyền.



Hai người đàn ông đều im lặng. Một lúc sau, nước mắt của tôi chảy chậm lại, nhưng lồng ngực đau nhói. Tôi gạt nước mắt, cất giọng nghẹn ngào: “Em là vợ anh. Em không bị thương cũng không bị mất trí, bởi vì trong lúc gặp nạn, anh đã dùng thân thể bảo vệ em.”



“Cô có gì để chứng minh không?” Dịch Phố Thành mở miệng hỏi.



Chứng minh? Mắt tôi vẫn đẫm lệ, tôi vô thức cúi đầu, lật tìm quần áo. Nhưng trên người tôi là bộ váy mặc hôm đám cưới, váy chẳng hề có một cái túi, bên ngoài là bộ đồ vũ trụ, tôi lấy gì để chứng minh?



Cằm tôi đột nhiên bị bóp mạnh, cả khuôn mặt bị ép ngẩng lên. Tôi nhìn Mục Huyền bằng ánh mắt hoảng loạn. Anh cũng đang dõi theo tôi, ngón tay dài của anh nhấc cằm tôi, lông mày đen nhánh hơi nhíu lại.



Tôi nghĩ chắc anh không còn kiên nhẫn, càng cảm thấy đau lòng. Nào ngờ anh nói khẽ: “Được rồi, đừng khóc nữa.” Anh ngừng hai giây rồi nói tiếp: “Em là người phụ nữ của tôi, không cần phải chứng minh.”



Tôi vui mừng hỏi anh: “Anh đã nhớ ra rồi à?”



Nhưng tôi thất vọng ngay tức thì, bởi vì Mục Huyền lắc đầu. Tôi và Dịch Phố Thành dồn ánh mắt vào anh, một người buồn rầu, một người nghi hoặc, Mục Huyền đột nhiên ôm eo tôi. Thần sắc anh không được tự nhiên, nhưng ngữ khí bình tĩnh và kiên định: “Trên người cô ấy có mùi của tôi, chứng tỏ cô ấy là người phụ nữ của tôi.”



Tôi giật mình, trong lòng buồn vui lẫn lộn, vừa ngọt ngào vừa chua xót. Dịch Phố Thành nhún vai: “Mùi của anh? Xem ra anh thuộc tộc thú.”



Mục Huyền không đáp lời. Tôi dùng sức ôm chặt anh, vùi mặt vào ngực anh. Tôi thật sự muốn vĩnh viễn ôm anh không buông tay. Ai biết được ở giây phút tiếp theo chúng tôi có gặp nguy hiểm hay không? Ai biết được sẽ có một ngày anh không nhận ra cả mùi trên người tôi?



Tôi đột nhiên cảm thấy cổ buồn buồn, dường như vương vấn một hơi thở mềm mại. Tôi cúi xuống, Mục Huyền đang cúi thấp đầu, gí mũi vào làn da trên cổ tôi, ra sức hít hít ngửi ngửi như trước kia.



Tôi có thể nhìn ra anh dường như có một chút hứng thú, hoặc giả anh cảm thấy dễ chịu. Bởi vì đôi lông mày nhíu chặt của anh không biết đã giãn ra từ lúc nào.



Mặc dù mất trí nhớ nhưng Mục Huyền vẫn có cảm giác với tôi. Ngắm gương mặt trắng ngần và đôi mắt đen trong trẻo của anh, lòng tôi đau xót vô ngần.



“Có thể dừng việc ôm ôm ấp ấp được chưa?” Thanh âm không nóng không lạnh ở bên cạnh vang lên: “Chúng ta nên tìm cách thoát khỏi nơi quỷ quái này trước đã.”



Lúc này, tôi mới nhớ đến Dịch Phố Thành, Mục Huyền cũng ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt mang hàm ý nào đó. Anh kéo tay tôi khỏi người anh, nhưng anh vẫn ôm eo tôi không rời, giống thời điểm trước khi chúng tôi hòa hợp, bất cứ chuyện gì cũng do anh chi phối. Trong lòng tôi không mấy thoải mái, nhưng anh không do dự thừa nhận tôi là người phụ nữ của anh, nên tôi thấy mãn nguyện. Tôi nhẹ nhàng ngả đầu vào lồng ngực anh.
Mục Huyền đột ngột nắm ngón tay không an phận của tôi, cất giọng trầm khàn: “Sau khi thoát hiểm, em hãy cùng tôi làm tình, chắc tôi sẽ nhớ ra tất cả.”



Tôi không nhịn được phì cười, anh chẳng thay đổi một chút nào. Vừa định nói ‘được’, tôi chợt nghe thấy thanh âm trêu chọc của Dịch Phố Thành: “Phương pháp hay đấy. Sau khi thoát khỏi nơi này, tôi cũng phải kiếm đàn bà làm vài lần, không biết chừng có thể hồi phục trí nhớ.”



Tôi quên khuấy đi mất Dịch Phố Thành vẫn ở bên cạnh, cảm thấy hơi lúng túng. Mục Huyền mỉm cười, vỗ vai tôi: “Em ngủ trước đi.” Sau đó tay anh đặt trên vai tôi bất động. Có lẽ đến bản thân anh cũng không ý thức được, đây là động tác thể hiện sự chiếm hữu của anh.



Tôi gật đầu, nhưng không có ý định đi ngủ. Ai ngờ Dịch Phố Thành đột nhiên ngồi dậy, nói với Mục Huyền: “Ngày mai chúng ta phải nghĩ cách đi tìm đồ ăn.”



Mục Huyền gật đầu: “Nơi này có thực vật sinh sống, chắc không thành vấn đề.”



Hai người đàn ông bắt đầu bàn luận, suy đoán vị trí của hành tinh này, đại khái bao lâu sẽ xuất hiện phi thuyền cứu hộ, nếu gặp nguy hiểm thì ứng phó thế nào... Nghe bọn họ nói chuyện một lúc, tôi không thể gắng gượng. Vòng tay của Mục Huyền như có ma lực, mí mắt tôi nặng trĩu, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.



***



Khi tỉnh lại, bên tai tôi không một tiếng động. Tôi phát hiện Mục Huyền nằm bên cạnh tôi, tay anh cuốn chặt lấy tôi, hai mắt anh nhắm nghiền, chứng tỏ anh đã ngủ say. Bộ đồ vũ trụ của tôi đắp trên người hai chúng tôi.



Có lẽ do tâm trạng bất an nên tôi ngủ không lâu. Bên ngoài hang núi vẫn tối đen, trời vẫn chưa sáng.



Tôi lập tức ngẩng đầu tìm kiếm Dịch Phố Thành. Hắn đang ngồi trên nền đất trống cách đầu chúng tôi không xa, hai chân dài duỗi thoải mái, một tay chống cằm, ánh mắt sáng lấp lánh. Hắn nhìn chúng tôi chăm chú, khiến tôi có cảm giác bị hắn quan sát từ trên cao.



Xem ra Mục Huyền và Dịch Phố Thành đã đổi ca, hắn sẽ gác cho đến khi trời sáng. Tôi hơi chán nản, chỉ còn cách đợi cơ hội tiếp theo.



Tôi lại nằm về vị trí cũ. Nhưng có lẽ động tĩnh vừa rồi của tôi đã quấy nhiễu Mục Huyền. Anh cau mày trong giấc mộng, bàn tay đang đặt trên eo tôi đột nhiên trượt xuống dưới, theo quán tính thò vào trong váy tôi, sờ đùi tôi.



Động tác của Mục Huyền rất mạnh, tôi không biết Dịch Phố Thành có phát giác ra điều bất thường không, nhưng cũng đủ khiến tôi bối rối. Tôi muốn ngăn anh lại, nhưng anh đã ‘ngựa quen đường cũ’ mò đến chỗ đó, thọc nửa ngón tay vào rồi bất động.



“Mục Huyền.” Tôi nhẹ nhàng đẩy người anh. Nhưng tôi biết, bình thường tuy anh rất cảnh giác nhưng lúc ở bên cạnh tôi, anh đều ngủ say sưa. Trước kia, lần nào tôi tỉnh dậy tùy ý khua khoắng chân tay, anh vẫn ngủ say như chết. Hơn nữa, từ sau vụ ‘sức mạnh tinh thần’ bị tổn thương, giấc ngủ của anh càng sâu hơn. Lần này bị tổn thương nặng, làm sao anh có thể dễ dàng tỉnh giấc?



Mũi Mục Huyền ‘hừm’ một tiếng, anh đột nhiên rút tay khỏi nơi bí ẩn của tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, định vỗ vỗ người anh, dỗ anh tiếp tục ngủ. Nào ngờ anh không đặt tay về eo tôi mà thò xuống dưới, bắt đầu cởi quần mình.



Quân phục của Mục Huyền đã rách tả tơi. Anh dễ dàng kéo khóa quần, sau đó nằm nghiêng, đưa vật nóng bỏng vào sát váy tôi, đúng nơi bí ẩn của tôi.



Tuy chúng tôi đắp bộ quần áo vũ trụ khá dày. Từ góc độ của Dịch Phố Thành, chắc chắn hắn không nhìn thấy hành động của chúng tôi. Nhưng tôi vẫn sợ đến mức hồn bay phách tán. Trước đây cũng có mấy lần, Mục Huyền làm trong lúc ngủ. Có lần anh chỉ động đậy vài cái rồi tiếp tục ngủ say, có lần anh hăng hái đến mức khiến cả hai chúng tôi thức giấc.



Thấy mắt anh vẫn nhắm nghiền, tôi biết động tác của anh chỉ là theo quán tính. Trong lúc khẩn cấp, tôi vội vàng nói nhỏ bên tai anh: “Mục Huyền, hôm nay em đến kỳ sinh lý! Không được!”



Mục Huyền không mở mắt, nhưng động tác dừng lại, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau.



“Ờ.” Cổ họng anh mơ mơ hồ hồ phát ra một tiếng. Tay anh lại di chuyển lên trên, lòng bàn tay ấm áp dừng lại trên bụng tôi, không nhúc nhích.



Tôi thở phào một hơi, kéo bộ đồ vụ trụ che kín người chúng tôi. Sau đó dưới lớp vải dày, tôi thận trọng nhét vật cứng của Mục Huyền vào trong quần, giúp anh kéo khóa. Trong khi tôi làm những việc này, Mục Huyền vẫn không tỉnh dậy.



Tôi lặng lẽ ngắm anh một lúc rồi lại ngẩng đầu ngó Dịch Phố Thành. Hắn đang khoanh tay ngồi tựa vào vách đá, khóe miệng cười cười, bộ dạng lười nhác nhưng cũng khó nắm bắt.