Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 57 :

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


Hoa tươi phủ đầy bậc thang ở cung điện chính, người hầu nữ mặc đồ trắng mỉm cười giống thiên thần. Mục Huyền dẫn tôi đi lên bậc thang. Tôi ngẩng đầu, đại sảnh rực rỡ dưới ánh nắng, đã đầy ắp người.



Mọi người mũ áo chỉnh tề, ai nấy mặt mày rạng rỡ. Không ít người mặc quân phục, đeo đầy huân huy chương, chắc là quan chức cao cấp thuộc giới quân sự của Đế quốc. Bọn họ đều chăm chú nhìn tôi, khiến mặt tôi hơi ửng đỏ.



Hoàng đế ngồi trên chiếc ghế đá phong cách cổ xưa ở trong cùng. Hôm nay, ông cũng mặc quân phục màu trắng, dung mạo vẫn tiều tụy, ánh mắt vẫn sắc bén như ngày nào.



Tiếng nhạc du dương nổi lên. Mục Huyền quỳ một chân xuống đất, tôi nhún người hành lễ. Hoàng đế để lộ nụ cười vui vẻ, vẫy tay với tôi. Tôi liền đi đến trước mặt ông.



Không ngờ, hoàng đế rút ra một phong bao màu đỏ, bên trên in chữ ‘Hỷ’ màu vàng.



“Theo tập tục ở Trái Đất.” Hoàng đế mỉm cười nói nhỏ bên tai tôi: “Đây là một nửa tài sản cá nhân của ta.”



Tôi không khỏi kinh ngạc, hoàng đế quả nhiên biết mọi chuyện, bao gồm cả tình hình kinh tế ‘giật gấu vá vai’ của gia đình chúng tôi. Điều này cũng chứng tỏ, ông rất quý Mục Huyền.



“Chúc hai con hạnh phúc mãi mãi.” Hoàng đế nói.



Người thứ hai chúng tôi bái kiến là hoàng thái tử Tháp Thụy. Tháp Thụy điện hạ là một người đàn ông tóc vàng, mặt mũi sáng sủa, ôn hòa. Anh ta vỗ vai Mục Huyền: “Một người đàn ông xuất sắc cần phải đối xử tốt với vợ mình vô điều kiện.” Mục Huyền gật đầu mỉm cười, ôm hoàng thái tử. Xem ra, bọn họ có quan hệ rất tốt.



Tháp Thụy điện hạ lại quay về phía tôi, anh ta đột nhiên rút từ túi áo comple một phong bì đỏ bên trên in chữ ‘Trăm năm hạnh phúc’. Nụ cười của anh ta hơi ngượng ngùng: “Không biết em dâu thích gì? Đây là một số cuốn sách do tôi sưu tầm.”



Tôi hơi bất ngờ, tặng sách làm quà cưới? Nhưng vẻ mặt của anh ta ôn hòa và chân thành đến mức người khác cảm thấy rất dễ chịu. Tôi thầm nghĩ, anh ta quả nhiên là người chất phác. Tôi cảm động nhận quà: “Cám ơn điện hạ.”



Vài ngày sau, Mạc Lâm lấy chiếc chìa khóa két bảo hiểm từ trong phong bì, tới phòng lưu giữ sách quý của thư viện Đế đô nhận một đống sách. Sau khi tính giá trị hiện thời, tôi lại càng cảm động hơn.



Tiếp theo là các hoàng thân quốc thích, công tước, bá tước, công chúa... đều tặng tôi phong bao ‘theo tập tục của Trái Đất’. Các đại thần cũng tặng một đống quà. Mạc Lâm đi theo sau chúng tôi, ôm quà mỏi tay. Nhân lúc mọi người không để ý, tôi nháy mắt với Mạc Lâm, đều bắt gặp ý cười trong đáy mắt của nhau. Sớm biết thu hoạch nhiều như vậy từ đám cưới, chúng tôi chẳng cần khổ sở nghĩ cách kiếm tiền trong thời gian qua.



Sau thủ tục yết kiến hoàng đế là nghi thức kết hôn theo phong tục hoàng tộc Stan cổ xưa. Hoàng thái tử Tháp Thụy cùng các đại thần đưa chúng tôi đi tới trung tâm của hoàng cung.



Đó là một ngọn núi đá màu trắng.



Cả hoàng cung đều chìm trong một màu xanh lục của cây cối, chỉ duy nhất nơi này là một ngọn núi đá rộng lớn óng ánh. Nhìn từ xa như một con thú cực lớn trắng toát, nằm sấp dưới ánh nắng chói chang.



Đây là khoáng thạch năng lượng cổ xưa, có tên gọi là ‘Dục’. Nghe nói trước đây, người Stan tinh luyện loại ‘Dục’ này, để lấy năng lượng cần thiết cho cuộc sống. Bây giờ, họ đã khai quật ra nhiều khoáng thạch có năng lượng cao hơn, nên ‘Dục’ bị ngừng khai thác và được bảo vệ chặt chẽ.



Tôi cũng nghe nói, mạch khoáng này rất sâu, ăn sâu vào lòng đất, nối liền với tâm tinh cầu. Vì vậy, người Stan coi ngọn núi ngọc thạch này là ‘gốc rễ’ của bọn họ.



Tháp Thụy và những người khác đi đến chân núi đá liền dừng lại. Tôi và Mục Huyền phải leo lên đỉnh núi, không được sử dụng sức mạnh tinh thần, cũng không thể dùng bất cứ công cụ nào khác.



Đến khi chúng tôi leo lên lưng chừng núi, mặt trời đã ở nơi cao nhất trên đỉnh đầu. Là người của hoàng tộc, Mục Huyền phải dùng sức mạnh tinh thần kích phát năng lượng của ngọn núi. Nghe nói, núi đá sẽ tỏa ra ánh sáng vô cùng đẹp đẽ. Dựa theo niềm tin của người Stan, hào quang từ núi đá càng sáng rực, phạm vi chiếu sáng càng rộng lớn, chứng tỏ càng nhận được nhiều ‘lời chúc phúc của Chân thần’, báo hiệu cặp vợ chồng mới cưới sẽ sống vô cùng hạnh phúc.



Hơn nữa, độ sáng của núi đá không nhất định phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần của người kích phát. Trước đây, có một số người trong hoàng gia, sức mạnh tinh thần rất yếu nhưng hào quang rất sáng. Ngược lại, một số hoàng thân quốc thích có sức mạnh tinh thần khá lớn mà hào quang lại rất yếu ớt.



Ánh mặt trời chói chang, bề mặt núi đá không mấy bằng phẳng. Mục Huyền như đi trên đất bằng, còn tôi thở không ra hơi. Một lúc sau, trán tôi rịn đầy mồ hôi.



Bắt gặp bộ dạng mệt mỏi của tôi, Mục Huyền cau mày nói: “Để tôi bế em lên.”
Khi tôi bày tỏ quan điểm này với mẹ tôi, bà không phản bác.



Bà chỉ nói với tôi: ‘Trong vũ trụ kiểu gì cũng có một người con gái, khiến con từ bỏ sự kiêu ngạo của mình.’



Lúc đó, tôi hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của mẹ tôi.



Cho đến khi Hoa Dao rơi lệ trước mặt tôi.



Nàng nói, nếu không có bình đẳng và tôn trọng, nàng sẽ không cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi. Nàng nói, nếu tôi không phải là hoàng tử, tôi không thể có nàng.



Tất nhiên, dù không phải là hoàng tử, tôi cũng nhất định loại bỏ mọi chướng ngại để giành bằng được nàng. Nhưng giọt nước mắt của nàng, khiến tôi nhớ đến câu nói của mẹ tôi.



Trong vũ trụ, kiểu gì cũng có một người con gái, khiến con từ bỏ sự kiêu ngạo của mình.



Người con gái đó, chính là Hoa Dao.



Hoa Dao rất tốt, dịu dàng, xinh đẹp, lương thiện, đồng thời cũng rất quật cường. Nàng đã thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi về một người phụ nữ, một người vợ.



Không những thế, nàng còn cho tôi nhiều hơn.



Tôi không thể không thừa nhận, tôi không biết cách đối xử với phụ nữ. Nhưng nàng luôn thông cảm với lỗi lầm của tôi, bao dung sự kiêu ngạo của tôi. Bằng cách riêng của mình, nàng đã khiến tôi nhận thức được trách nhiệm và nghĩa vụ của người chồng.



Nàng còn nhiều lần giúp tôi trong hoạt động quân sự.



Đặc biệt, khi chúng tôi gặp nguy hiểm ở không gian, khi ý thức của tôi hỗn loạn, trầm mê trong thế giới không có thực, nàng vẫn quyết định ở bên cạnh tôi. Dù là hư ảo hay hiện thực, dù sống hay chết, người phụ nữ của tôi đều không rời xa tôi.



Vì vậy, trong vũ trụ bao la này, nàng là người phụ nữ thích hợp với tôi nhất, cũng là người phụ nữ tôi muốn bảo vệ nhất.



Cuối cùng, tôi xin dùng một câu thơ cổ xưa của Trái Đất để kết thúc bài diễn văn:



Núi chưa mòn,



Sông chưa cạn,



Đông vang sấm dậy,



Hè mưa tuyết,



Trời đất hợp,



Mới cùng nàng ly biệt.



Câu này có nghĩa là: Hoa Dao, vợ yêu quý của tôi, cho dù hằng tinh không còn tỏa ánh sáng, cho dù hành tinh bị hố đen vũ trụ thôn tính một cách vô tình, chúng ta cũng sẽ không chia xa.”