Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 61 :

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


Tôi tỉnh dậy từ cơn tròng trành lắc lư.



Trước mắt là nóc khoang màu xám mờ quen thuộc. Hai người lính lục chiến trang bị súng ống ngồi đối diện tôi. Phi công ngồi trên đầu máy bay, quay lưng về phía chúng tôi.



Máy bay chiến đấu lao xuống với tốc độ nhanh, toàn thân tôi bật về phía trước theo quán tính. Thắt lưng bị sợi dây an toàn thít chặt, dạ dày ộc lên từng cơn buồn nôn. Hai người lính cũng nghiêng ngả, một người nói nhỏ: “Thời tiết quái quỷ này không biết kéo dài bao nhiêu ngày rồi.”



Người còn lại đáp: “Bây giờ là chu kỳ hoạt động của vết đen hằng tinh, qua một thời gian là ổn thôi.”



Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong vũ trụ tối đen, hằng tinh ở phía xa như quả cầu lửa cực lớn, bề mặt ẩn hiện vô số bóng đen mơ hồ. Có lẽ do khoảng cách, trông nó có có vẻ nở to hơn trước kia. Hành tinh Stan ở bên dưới chúng tôi, vẫn là một màu xanh mát mắt đẹp đẽ.



“Hai mươi phút nữa sẽ hạ cánh.” Tiếng của phi công truyền tới: “Dòng khí lưu không ổn định, hãy chú ý bảo vệ vương phi.”



“Vâng ạ.” Người lính lục chiến trả lời.



Tôi lặng lẽ nhìn chiếc còng tay bằng kim loại trên cổ tay, tâm trạng tồi tệ như thời tiết ở bên ngoài.



Hôm đó, tôi vẫn bị Lâm Lạc đưa đi.



Lúc lên máy bay, tôi thấy Mạc Phổ Mạc Lâm bị đội cận vệ hoàng gia chặn lại ở phía xa, bọn họ trầm mặc quan sát tôi. Cảnh tượng này khiến tôi rất buồn. Tôi biết bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách thông báo cho Mục Huyền.



Nhưng liệu bọn họ có nghi ngờ tôi hay không?



Tiết lộ của Lâm Lạc khiến tôi sởn gai ốc, đồng thời nghĩ mãi không thông. Nhất định có người nào đó, âm mưu bày ra trò này để hãm hại tôi.



Nhưng dần dần, tôi lờ mờ cảm thấy bất an. Đầu óc tôi chợt nảy ra ý nghĩ đáng sợ. Nếu những lời Lâm Lạc nói đều là sự thật...



Không, tuyệt đối không thể là sự thật.



Máy bay chiến đấu hạ cánh xuống một khu quân sự phía tây Đế đô. Xung quanh khu quân sự đều có tấm lưới sắt bảo vệ, từng nhóm binh sĩ mặt mũi nghiêm nghị liên tục đi tuần.



Vài phút sau, tôi bị dẫn tới một căn phòng rất lớn.



Đó là một căn phòng đơn giản, lạnh lẽo.



Ngọn đèn trên đỉnh đầu rất sáng, khiến căn phòng càng thanh lãnh và trống trải. Tôi ngồi trên chiếc ghế đơn độc ở giữa phòng, phía trước có một lan can bằng gỗ, tách tôi và chiếc bàn gỗ màu đen nhẵn bóng. Hơn hai mươi người lính trang bị súng ống, trầm mặc đứng ở mọi góc, khiến tôi không khỏi rùng mình.



Nơi này giống một phòng thẩm vấn.



Vài phút sau, cánh cửa mở ra, vài người đi vào.



Chuẩn tướng Lâm Lạc đi đầu tiên. Theo sau anh ta là một người đàn ông tóc bạc mặc comple, một người phụ nữ mặc quân phục sắc mặt lạnh lùng, một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy có làn da màu lam nhạt. Cuối cùng... là hoàng thái tử Tháp Thụy.



Tháp Thụy điện hạ hiển nhiên chú ý đến ánh mắt của tôi, nhưng thần sắc anh ta vô cùng nặng nề và kiên định.



Tôi vẫn còn nhớ câu anh ta nói với Mục Huyền tại đám cưới của chúng tôi: ‘Một người đàn ông xuất sắc phải đối xử tốt với vợ mình vô điều kiện’. Vậy mà bây giờ anh ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt giống những người kia... Vì vậy, Đế quốc thật sự coi tôi là tội phạm nghiêm trọng?



Rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này?



Năm người ngồi xuống chiếc bàn dài. Lâm Lạc gật đầu ra hiệu bọn họ, sau đó mở miệng nói với tôi: “Hoa Dao vương phi điện hạ. Hôm nay, chúng tôi gồm Tháp Thụy điện hạ, công tước Lâm Hãn, thường vụ pháp đình hoàng gia, sở trưởng Sở quân pháp Tô Uất Hoa, thứ trưởng Bộ tư pháp Y Thụy, và tôi, chuẩn tướng Lâm Lạc của Bộ an toàn quốc gia, tiến hành điều tra vụ án của vương phi. Đây là thư ủy quyền do đích thân hoàng đế bệ hạ phê chuẩn.”




Bọn họ đều im lặng. Tôi sững sờ đứng ở đó một lúc, mới quay đầu về phía Mục Huyền.



Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt thăm thẳm, sâu đến mức tôi không thể đọc ra bất cứ tâm tình nào. Cổ họng tôi phảng phất bị nhét một hòn đá sắc nhọn, làm tôi đau đớn vô ngần.



“Cuối cùng, đây cũng là điều chúng tôi quan tâm nhất.” Lâm Lạc nhìn tôi chằm chằm: “Vương phi lần đầu tiên gặp Nặc Nhĩ điện hạ vào năm mười lăm tuổi. Căn cứ theo số liệu ghi chép thời gian trên phi thuyền của Nặc Nhĩ điện hạ, điện hạ đặt chân tới vùng núi quê nhà của vương phi vào lúc hai giờ sáng, tức là gặp vương phi ở thời điểm đó. Xin vương phi hãy giải thích, tại sao một cô gái địa cầu còn ít tuổi lại một mình đi lên núi vào lúc hai giờ sáng?”



Tôi ngây người, muốn phản bác nhưng hoàn toàn á khẩu.



Tại sao? Tại sao tôi lại tới con suối nhỏ trên đỉnh núi vào lúc hai giờ sáng? Tại sao chứ?



Tại sao tôi chẳng nhớ gì cả, lúc đó đầu óc tôi nghĩ gì vậy?



Toàn thân tôi lạnh toát... Không, nhất định chuyện đó trôi qua lâu rồi nên tôi không nhớ rõ.



Tôi vừa định mở miệng, Lạc Lâm tiếp tục cất giọng nghiêm nghị: “Tôi đã hỏi qua thượng tá Mạc Phổ, cũng điều tra tư liệu đăng ký kết hôn của Nặc Nhĩ điện hạ ở Bộ sinh sản gien. Đêm hôm đó, điện hạ nhìn thấy cô tắm ở dưới suối trong tình trạng khỏa thân. Kể từ lúc bấy giờ, điện hạ có ấn tượng sâu sắc với cô. Có phải cô lợi dụng quan niệm chung thủy của điện hạ, để dụ điện hạ kết hôn với cô?”



Tôi không thể thốt ra bất cứ một lời nào. Lâm Lạc vẫn không chịu buông tha: “Cô nằm vùng ở Trái Đất để tiếp cận điện hạ, thậm chí trở thành vợ của điện hạ, rốt cuộc vì mục đích gì?”



Tôi chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, đầu óc quay cuồng. Không phải như vậy, tôi biết rõ sự thật không phải như bọn họ nói, nhưng tôi không tìm ra chứng cứ và lời lẽ để phản bác.



Lẽ nào tôi, lẽ nào tôi...



Toàn thân tôi cứng đờ, tôi ngẩng đầu đưa mắt một lượt qua những người ở trong phòng. Lâm Lạc nghiêm nghị lạnh lùng, ánh mắt Tháp Thụy thâm trầm và thương hại, công tước Lâm Hãn chán ghét và mỉa mai, sắc mặt của Tô Uất Hoa và Y Thụy nặng nề, ánh mắt sắc bén...



Còn Mục Huyền...



Anh ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt tuấn tú phủ một lớp sương lạnh, khiến tôi không thở nổi. Đôi mắt đen của anh thâm trầm, sắc bén đến mức tôi không dám nhìn thẳng.



Anh đang nghĩ gì? Anh nghi ngờ tôi sao?



“Ngồi xuống.” Mục Huyền cất giọng lạnh lùng.



Tim tôi chìm xuống đáy vực trong giây lát. Hai chân tôi mềm nhũn, tôi ngồi phịch xuống ghế. Một cảm giác kinh hoàng bao trùm cả người tôi. Trong khi đó, ánh mắt Mục Huyền như mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi.



Tôi quay sang đám Lâm Lạc, nói to: “Tôi không...”



“Không thể có chuyện đó.” Một thanh âm trầm thấp và lạnh lẽo đồng thời vang lên bên tai tôi, thốt ra điều tôi muốn nói.



Tôi quay sang Mục Huyền. Anh không nhìn tôi, gương mặt nghiêng như ngọc chiếu thẳng vào đám Lâm Lạc.



“Điện hạ, ý của ngài là...” Y Thụy lên tiếng.



Mục Huyền từ tốn mở miệng: “Những chuyện các anh điều tra đều xuất phát từ bài thơ thần bí. Mà vương phi lo lắng đến sự an nguy của tôi nên mới cung cấp cho các anh bài thơ thần bí đó. Vương phi không bao giờ có ý hãm hại tôi.”



Tôi sững sờ, những người khác chấn động.



Eo tôi bị siết chặt, tôi đã bị Mục Huyền ôm vào lòng. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sáng ngời, đôi mắt anh lúc này giống hai đốm lửa trong đêm tối: “Có khả năng ai đó sắp đặt tất cả những chuyện này. Mọi việc không liên quan đến vương phi. Điều các anh cần làm là tìm ra kẻ chủ mưu thao túng đằng sau, chứ không phải nghi ngờ vợ tôi.”