Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 66 :
Ngày đăng: 16:40 19/04/20
Máy bay chiến đấu nhanh chóng bay xuống dưới, mọi cảnh vật ở bên ngoài lướt qua cửa sổ. Tôi đứng trước cửa khoang, chuẩn bị nhảy xuống.
Hệ thống liên lạc truyền đến giọng nói nghiêm nghị của không quân Đế quốc: “Thượng úy Mạc Lâm, xin hãy lập tức dừng lại! Phía trước là khu vực cấm bay.” Tôi hết sức căng thẳng, vừa quay đầu liền bắt gặp gương mặt lo lắng của Mạc Lâm, anh ta mở to đôi mắt màu đỏ nhìn tôi.
“Sau khi tôi nhảy xuống, anh hãy dừng lại.” Thanh âm của tôi chứa đựng nỗi chua xót, nước mắt lại chực trào ra: “Tin tôi, Mạc Lâm, tôi phải cứu anh ấy.”
Mạc Lâm chậm rãi gật đầu. Gương mặt kim loại của anh ta đờ đẫn, thân hình gầy guộc cao lớn dường như vô cùng căng thẳng.
Bộ dạng của anh ta khiến tim tôi nhói đau, tôi quay đầu không nhìn anh ta: “Mở cửa!”
Cánh cửa khoang máy bay từ từ nâng lên cao trước mặt tôi, gió thổi ù ù vào bên trong. Cảnh vật ở bên dưới chao đảo trong tầm mắt. Tôi vừa định nhảy xuống, một tiếng khóc nức nở từ phía sau truyền tới. Tôi quay đầu, chỉ thấy Mạc Lâm cúi xuống, hai tay ôm mặt.
Mạc Lâm là người nhạy cảm, không biết anh ta đã đoán ra điều gì?
Tôi mím môi, quay người, rơi xuống không trung.
Tôi chỉ rơi trong giây lát, luồng sáng màu trắng đã bao trùm toàn thân tôi, giúp tôi dừng lại trong không trung. Sau đó, tôi như một viên đạn bắn về phía Mục Huyền.
Nhìn từ phía xa xa, cung điện màu trắng nối liền nhấp nhô, giống tấm mặt nạ được xếp bằng gỗ. Người ở dưới đất nhỏ như đàn kiến. Còn ở trên không trung, tấm lưới sức mạnh tinh thần màu xanh lam đã được hình thành.
Trước mặt tôi, một cột sáng trong vắt chiếu thẳng lên bầu trời, xuyên qua tầng mây, chân cột sáng đó chính là Mục Huyền, bây giờ đã biến thành quả cầu phát sáng. Cột sáng phảng phất cắm trên hai bàn tay đang nắm chặt của Mục Huyền. Điều này khiến tôi càng bất an.
Không, tôi phải giúp anh, tôi phải cứu anh. Tôi làm sao có thể để anh chết đi?
Bệ hạ, em xin lỗi, em không thể làm theo ý nguyện của anh. Anh nói chỉ cần giết anh ấy, giết hết những người Stan có sức mạnh tinh thần, mới có thể cắt đứt khả năng tồn tại của thời đại siêu năng. Nhưng giết Mục Huyền, người đàn ông kiêu ngạo chính trực và dịu dàng của tôi, ý nghĩ này khiến tôi đau đớn đến tận cốt tủy.
Chị gái, chị từng nói muôn sự tại người, vì vậy chỉ với tàn quân ít ỏi đối mặt với đại quân của Stan, chị cũng chưa từng sợ hãi, vô tư lao vào chỗ chết. Bởi vì chị tin tưởng, ánh sáng của vũ trụ cuối cùng cũng sẽ trở lại, cho dù chị phải trả cái giá thịt nát xương tan.
Vậy thì lần này, chị hãy tin tưởng em có được không?
Em tin, chỉ cần Mục Huyền còn sống, dưới sự lãnh đạo của anh ấy, người Stan nhất định sẽ thoát khỏi tăm tối, nhất định sẽ không tiến hóa thành ‘kẻ săn mồi’.
Anh ấy sẽ là trụ cột của vũ trụ, anh ấy sẽ viết lại lịch sử.
Toàn thân tôi tràn đầy sức mạnh. Tôi muốn bay qua bên đó, cùng Mục Huyền tải trọng nguồn năng lượng cực lớn. Tôi phải giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này.
Mặt đất ngày càng gần, tôi nhìn thấy vô số người ở dưới đất ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy đường nét gương mặt tuấn tú của Mục Huyền trong quả cầu phát sáng.
Đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng rít khẽ. Sau đó lưng tôi bị một thứ gì đó đâm mạnh, mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng của tôi chấn động và lộn tùng phèo.
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, tôi nhìn thấy vệt đạn pháo dài còn lưu lại trên không trung. Trong khi đó, tôi giống chiếc lá trôi nổi trong dòng khí lưu, cuối cùng rơi xuống đất.
Tôi đã bị đạn pháo của không quân Đế quốc bắn trúng.
Không! Tôi cần đến bên Mục Huyền để bảo vệ anh!
Nhưng Mục Huyền không quay đầu, anh bay đến đỉnh núi trong tích tắc. Sắc mặt anh u ám vô cùng, ngũ quan thanh tú phảng phất bị một lớp sương mù che phủ. Tôi biết anh bị đả kích và đau đớn đến nhường nào?
Nhưng anh không hề nhìn tôi một lần. Mục Huyền giơ tay, cột sáng màu xanh lam từ cơ thể anh tỏa ra, giống như sinh mệnh của anh đang không ngừng trôi đi.
Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, điều khiển thân thể bay về phía Mục Huyền.
Đột nhiên, khóe mắt tôi liếc thấy một luồng sáng màu vàng từ đằng sau bay nhanh về phía tôi. Tôi nhận ra là một quả đạn pháo. Thân thể của tôi không hề dao động, nhưng đạn pháo vẫn không ngừng bắn về quả cầu ánh sáng sức mạnh tinh thần của tôi.
Tôi làm sao có thể để bản thân bị rơi xuống một lần nữa? Làm sao có thể để bọn họ ngăn cản, không cho tôi tiếp cận Mục Huyền? Tôi cố gắng tập trung sức mạnh tinh thần, quả cầu ánh sáng chấn động, đạn pháo đều nổ tung, sau đó biến mất trong quầng sáng màu trắng tinh khiết.
Lưng tôi như bị một sức mạnh cực lớn dội vào, miệng tôi phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng ở phía trước, cột sáng của Mục Huyền lại được hình thành, phóng lên trời cao và kết nối với tấm lưới màu xanh lam. Trong khi đó, gương mặt u ám của anh hướng về phía tôi, dung mạo thanh tú gần như rúm ró. Anh mấp máy môi nói hai từ: “Đi đi!”
Tôi váng vất ngoảnh đầu, liền nhìn thấy đám máy bay của Mạc Phổ nã hỏa tiễn dày đặc về phía tôi.
Do tôi đứng trong quả cầu ánh sáng nên cả thế giới vô cùng yên tĩnh. Tôi chỉ lờ mờ cảm thấy đạn pháo đâm vào quả cầu ánh sáng, khiến thân thể tôi đau buốt khó chịu vô cùng.
Tôi không có thời gian giải thích.
Đợi sau này, khi tôi cứu thoát Mục Huyền, tôi sẽ giải thích tất cả cho anh biết, liệu anh có thông cảm cho tôi không?
Thông cảm nỗi khổ tâm của tôi khi buộc phải hủy diệt chủng tộc của anh, Đế quốc của anh?
Hoặc giả, anh sẽ không bao giờ tin tưởng tôi. Anh làm sao có thể tin một người vợ vượt qua hàng chục triệu năm, đến để giết anh?
Chúng tôi xong rồi, chúng tôi thật sự không có tương lai.
Có điều... chỉ cần anh sống là được.
Chỉ cần... nhiều người, nhiều chủng tộc có thể sống sót là tốt rồi.
Tôi dựa vào kỹ năng chiến đấu trong ký ức, vung tay trái tạo thành một làn sóng xung kính cực nóng trong không trung. Làn sóng xung kích đó như con dao màu trắng uốn cong, phóng về cột sáng màu xanh lam trên đỉnh đầu Mục Huyền.
Mục Huyền không đề phòng, cột sáng màu xanh lam bị cắt đứt, mạng lưới trên đỉnh đầu lại lắc lư nghiêng ngả. Mục Huyền quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen của anh lạnh lẽo đến mức không còn độ ấm, khóe miệng anh rỉ một đường máu tươi.
Trong khi không rời mắt khỏi tôi, Mục Huyền lặng lẽ vung tay trong không trung, một đợt sóng xung kích màu xanh lam sắc bén phóng về phía tôi. Tim tôi hoàn toàn chìm sâu dưới đáy bể, tôi giơ hai tay, tung một luồng sáng trắng cuồn cuộn như sóng biển về sóng xung kích của Mục Huyền.
Khi hai luồng sáng cực mạnh chạm vào nhau, từng chùm sáng vỡ vụn nhanh chóng lan tỏa khắp không trung. Không khí phảng phất chấn động, trời đất phảng phất chìm ngập trong ánh sáng chói lòa.
Toàn thân tôi lắc lư kịch liệt, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi lớn, tôi gần như không thể đứng vững. Cách chỗ tôi không xa, thân hình và gương mặt Mục Huyền vẫn chìm trong ánh sáng chuyển động. Tôi lờ mờ nhìn thấy máu trào xuống khóe miệng anh.
Chúng tôi ở hai thế đối đầu, trầm mặc nhìn nhau.
Hai quầng sáng màu xanh lam và trắng hòa lẫn vào nhau trên không trung, tạo thành cảnh tượng hoành tráng. Nhưng tôi cảm thấy sức mạnh to lớn của Mục Huyền, không khoan nhượng chèn ép sức mạnh tinh thần của tôi, khiến tôi không thể thốt ra lời, thậm chí không thở nổi.