Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 73 :
Ngày đăng: 16:40 19/04/20
Sắc trời u ám, mây mù che phủ.
Mục Huyền nằm ngủ rất say bên cạnh tôi. Mái tóc ngắn của anh lòa xòa, gương mặt tĩnh lặng, hàng lông mi vừa dài vừa đen, trông anh như một cậu bé.
Tôi nhấc bàn tay lớn đang đặt trên bụng tôi, ngồi dậy xuống giường, pha cốc trà nóng. Sau đó, tôi mở máy vi tính để xem tình hình đầu tư. Vừa khởi động, màn hình nhảy ra con số màu trắng mờ mờ: ‘164’.
Còn 164 ngày nữa là tới ngày hành tinh Stan bị hủy diệt.
“Về giường đi.” Giọng nói trầm khàn ngái ngủ quen thuộc vang lên. Mục Huyền đã thức giấc, anh gối hai tay ra sau gáy, nhìn tôi chăm chú.
Tôi tắt vi tính, đứng dậy đi về phía giường ngủ. Mục Huyền giơ tay, kéo tôi ngã vào lòng anh.
“Em thích tư thế nào?” Mục Huyền cắn nhẹ tai tôi.
“Nửa tiếng nữa, Mạc Lâm và Mạc Phổ đến gọi chúng ta.” Tôi cảm thấy cần nhắc nhở anh: “Thời gian không đủ, không kịp đâu.”
“Anh có thể nhanh hơn một chút.” Giọng nói của Mục Huyền càng trở nên khàn khàn.
Hai mươi phút sau...
Tôi nằm sấp trên giường, toàn thân mềm nhũn không muốn động đậy.
Thực tế chứng minh, Mục Huyền không chỉ nhanh hơn một chút, mà cường độ...
Lúc này, anh đang nằm sau người tôi, liếm láp lưng tôi.
“Anh mau đi tắm đi!” Tôi cất giọng buồn bực.
“Ờ!” Mục Huyền ngồi dậy, thanh âm trầm thấp của anh có vẻ chưa thỏa mãn.
Đến khi Mục Huyền tắm xong đi ra ngoài, tôi đã có quyết định. Tôi cảm thấy ân ái như vừa rồi tốt hơn. Tuy khá mệt mỏi nhưng chúng tôi có thể rút ngắn thời gian, không cần mỗi lần tốn vài tiếng đồng hồ trên giường.
Thế là nhân lúc mặc áo cho anh, tôi nói: “Sau này, chúng ta làm như hôm nay được không anh? Nhanh hơn một chút, hiệu suất sẽ càng cao hơn?”
Mục Huyền nhíu mày, thanh âm hơi ngạc nhiên: “Em thích như vậy à?”
Tôi tất nhiên không thể nói thật, rằng tôi không muốn lãng phí thời gian vào chuyện chăn gối: “Vâng, em thích.”
“Được.” Mục Huyền cúi xuống nhìn tôi.
Tôi không ngờ anh dễ dàng nhận lời, trong lòng không khỏi vui mừng. Vừa giúp Mục Huyền cài cúc quần, thanh âm trầm khàn của anh đột nhiên vang lên bên tai: “Anh có thể cả đêm nhanh như vậy.”
Tôi ngẩn người: “Em không phải có ý đó, em...” Tôi muốn rút ngắn thời gian, chứ không cần tần suất nhanh hay chậm.
Khóe mắt Mục Huyền vụt qua ý cười, anh cầm áo khoác quân phục mặc vào người, đi nhanh ra cửa: “Lát nữa anh sẽ về đón em.”
Bắt gặp nụ cười của anh, tôi hơi nghi ngờ, hình như anh cố ý trêu tôi thì phải?
Đúng, nhất định là như vậy. Anh đã sớm nhìn thấu ý đồ của tôi nhưng cố tình lái sang nghĩa khác để dọa tôi.
Trong lòng tôi rất ngọt ngào, đến mức tôi muốn cười. Ai ngờ khóe miệng vừa cong lên, Mục Huyền đột nhiên quay người, cất giọng trầm thấp: “Hoa Dao, chúng ta sẽ bắt đầu từ tối hôm nay.”
Tôi lập tức đờ người. Lẽ nào anh thật sự nghiêm túc...
Nhưng Mục Huyền đã đóng cửa đi ra ngoài.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh. Vắng anh, bầu không khí hình như thiếu một chút độ ấm quyến luyến nào đó.
Nhớ tới lời đối thoại vừa rồi, tôi hơi thất thần. Một lúc sau, tôi mới phát giác miệng tôi đang ngoác rộng.
Tôi lại mở máy vi tính, con số màu trắng ‘164’ lại nhảy trên màn hình. Lòng tôi nặng trĩu, nụ cười trên môi biến mất.
Còn 164 ngày nữa là đến thời điểm hành tinh Stan hủy diệt.
Còn 164 ngày nữa là đến ngày Mục Huyền hy sinh.
Bên tai tôi vang lên câu nói của Cố Mẫn: “Nếu lịch sử không thể thay đổi, em hãy cố gắng để người em yêu thương nhân lúc còn sống, có cuộc sống tốt hơn.”
Nếu lịch sử không thể thay đổi.
Dịch Phố Thành hỏi Mục Huyền nhưng hắn nhìn tôi chằm chằm. Biểu hiện của tôi rõ ràng không lọt qua mắt hắn. Hắn lập tức lộ thần sắc kinh ngạc: “Quả nhiên là sự thật.”
Câu nói của hắn khiến tôi đờ người, đúng là một con cáo già.
“Thêm tiền.” Dịch Phố Thành nói dứt khoát.
Mục Huyền gật đầu.
Mọi việc sau đó diễn ra rất thuận lợi. Dịch Phố Thành tuy lưu manh và thâm hiểm, nhưng việc giả dạng thành người khác hắn làm đâu ra đấy. Cũng khó trách bởi ngoài Mục Huyền, chưa có người nào bắt được thóp của hắn. Tuy tôi không thích Dịch Phố Thành nhưng hắn là người đặt lợi ích lên hàng đầu nên tương đối đáng tin cậy.
Mục Huyền bí mật chuyển hoàng đế lên máy bay chiến đấu. Mạc Phổ chịu trách nhiệm đưa ông ta đến Vùng đất hoang vu. Mục Huyền đánh thức đám thị vệ, cho gọi các đại thần. Dịch Phố Thành bày ra bộ dạng bệnh tật yếu ớt nhưng gương mặt vẫn còn thông tuệ, nói Mục Huyền đã cho hắn xem chứng cứ liên quan đến mạch máu Đế quốc. Hắn quyết định lấy danh nghĩa Viện khoa học, thông báo tin tức với người dân cả nước, đồng thời ban bố mệnh lệnh di dời.
Tất cả những điều khác đều làm theo ý của Mục Huyền.
Thứ nhất, Mục Huyền sẽ làm tổng sĩ quan chỉ huy hạm đội trong thời kỳ khẩn cấp. Anh có quyền điều động toàn bộ hạm đội mà không cần xin lệnh hoàng đế.
Thứ hai, hoàng thái tử Tháp Thụy lãnh đạo các trọng thần, lập tức thực thi công việc di dời cụ thể. Tôi cảm thấy quyết định này rất đúng đắn. Di dời là công việc to lớn và nặng nề, Tháp Thụy là người thích hợp nhất. Có điều mấy ngày trước, Mục Huyền cho biết đã âm thầm cử người giám sát Tháp Thụy. Lúc nói điều này, vẻ mặt của anh rất bình thản. Tôi nghĩ, có lẽ sau vụ tôi bị bí mật đem đi hành quyết, anh không còn tin tưởng người anh trai này.
.......
Tất nhiên, các đại thần vẫn tỏ ra nghi hoặc. Thủ tướng nói, nếu vụ tai họa không diễn ra, cả Đế quốc Stan bị lung lay bởi việc di dời lần này, bọn họ sẽ phải ăn nói với quốc dân thế nào?
Vấn đề này chúng tôi chưa từng thương lượng. Tôi hơi căng thẳng nhìn Dịch Phố Thành. Ai ngờ hắn không hề thay đổi sắc mặt, cất giọng chân thành: “Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nếu phán đoán của tôi sai lầm, tôi sẽ dùng cái chết để tạ tội, xin các vị hãy làm chứng cho tôi.”
Mục Huyền nhíu mày, tôi hết nói nổi. Các đại thần lập tức dao động.
Kết quả, Dịch Phố Thành bồi tiếp: “Nếu thành công, các vị sẽ là những công thần có cống hiến to lớn trong việc cứu Đế quốc Stan. Tên tuổi các vị sẽ được ghi vào sử sách. Người dân Stan, tôi và con cháu tôi sẽ mãi mãi cảm tạ các vị.”
Đám đại thần vô cùng cảm động, đồng loạt quỳ một chân xuống đất, hành lễ với Dịch Phố Thành: “Đa tạ bệ hạ.”
***
Ngày hôm đó, nhân tài của các cơ quan chính phủ được triệu tập tới phòng hội nghị của hoàng cung. Sau khi nói một tràng động viên, Dịch Phố Thành tỏ ra yếu ớt mệt mỏi: “Thân thể ta không được khỏe, Nặc Nhĩ sẽ thay ta giải quyết.” Nói xong, hắn liền quay về tẩm cung.
Tôi cũng được đưa tới một cung điện trong hoàng cung.
Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng. Bên cạnh giường vẫn lạnh lẽo phẳng lì.
Tuy sớm biết một khi bắt đầu công việc di dời, có nghĩa Mục Huyền và người của anh ngày đêm vất vả. Nhưng thấy anh cả đêm không về, tôi vẫn rất xót xa.
Tôi mặc áo khoác, đi ra ngoài bãi cỏ trước cung điện. Một thân hình quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế tựa ở đó, anh vắt tay lên thành ghế, đầu ngón tay lập lòe đốm thuốc. Còn trong gạt tàn ở bên cạnh đã có bốn năm mẩu thuốc lá.
Tôi ngẩn người.
Từ trước đến nay Mục Huyền chưa bao giờ hút thuốc.
Tôi lặng lẽ tiến lại gần. Mục Huyền đưa thuốc lá lên miệng, hít vài hơi. Gương mặt trắng trẻo của anh bộc lộ vẻ cô độc trong làn khói thuốc.
Tôi đột nhiên cảm thấy cổ họng tắc nghẹn.
Không nhớ một quyển sách nào đó viết, đối với đại bộ phận đàn ông, thuốc lá không phải nhu cầu sinh lý mà là nhu cầu tâm lý. Bởi vì áp lực, cảm giác thất bại hay gặp chuyện đau buồn...
Hôm nay anh lần đầu tiên hút thuốc, là vì áp lực quá lớn, hay là vì anh tự tay giam giữ phụ thân?
Phát hiện ra tiếng động, Mục Huyền quay đầu nhìn tôi. Anh liền tắt điếu thuốc, giơ tay kéo tôi vào lòng. Lòng tôi tràn ngập niềm thương xót, nhưng trên mặt anh ẩn hiện ý cười.
“Anh xin lỗi, đêm qua đã thất hẹn...” Mục Huyền phủ môi xuống, hôn tôi ngấu nghiến.
“Ờ... anh có bù không?” Tôi cười.
Thanh âm của Mục Huyền rất vui vẻ: “Sau này anh nhất định sẽ bù.”
Tôi lặng lẽ ôm chặt anh, để mặc môi lưỡi lạnh lẽo của anh giày vò.
Sau này, sau này...
Chúng tôi nhất định sẽ có mai sau.