Độc Sủng - Chanh

Chương 12 :

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Ngày hôm sau. Mới sáng tinh mơ, An Nguyệt đã đến nhà cô.



Còn kéo theo một cái vali nặng trịch.



- " Chị An Mạt! "



An Mạt đang được Dì Thẩm giúp vệ sinh cá nhân. Nghe thấy tiếng gọi liền kêu Dì Thẩm đỡ mình ra ngoài.



- " An Nguyệt? "



- " Cô chủ! "



Vẫn theo thói quen, Ôn Thẩm cúi người xuống trước mặt An Nguyệt.



- " Em quyết định rồi, từ hôm nay sẽ sống ở đây với chị! "



- " Sống ở đây? "



An Mạt ngạc nhiên.



- " Sao đột nhiên lại đến đây sống? Ở nhà có chuyện gì à? "



Trong gia đình cô chỉ có cô với bố cô là chiến tranh lạnh. Lí do là vì cô tặng mắt cho Âu Dương Đằng. Ban đầu bố mẹ cô không đồng tình chuyện này, còn nói cô là đứa ngốc. Bèn nhốt cô ở trong phòng không cho ra ngoài, cô tuyệt thực. Hai người họ vẫn không cho cô đi, cô quyết định leo cửa sổ ở phía sau mà bỏ trốn. Bố mẹ cô không biết chuyện này, đến khi cô làm hết thủ tục tặng mắt cho Âu Dương Đằng. Hai người mới biết tin chạy đến nơi.



Nhưng lúc đó không kịp, cô đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.



Khi cô tặng mắt xong. Mới nghe nói bố cô lên cơn đau tim.



Còn nghe nói. Bố cô không nhận cô là con gái nữa, quyết định cắt đứt quan hệ.



Cũng vì thế, ở lễ đính hôn. Bố cô không tới.



- " Nhà chúng ta có chuyện gì được chứ! "



An Nguyệt mệt mỏi nằm lên sofa, lấy mặt nạ ở trong vali ra đắp, đưa tay chỉ Ôn Thẩm, giở giọng ra lệnh:



- " Bà giúp tôi sắp xếp quần áo vào phòng! "



- " Vâng! "



Ôn Thẩm dìu cô ngồi xuống sofa, rón rén đi tới kéo vali của An Nguyệt vào phòng An Mạt.




An Nguyệt vừa nhìn đồng hồ vừa nói.



- " Chị muốn đến chúc mừng A Đằng! "



- " Chị bị mù đi làm gì, chỉ vướng víu cho anh rể! "



An Nguyệt tay xách theo đuôi váy rời ra khỏi phòng thì thấy Ôn Thẩm từ cửa chính đi vào. Trên tay bưng một chiếc hộp rất to.



- " Cái gì vậy? "



An Nguyệt tò mò hỏi.



- " Có người gửi Lễ phục đến cho cô Mạt! "



An Nguyệt " Ồ " lên một tiếng. Mở chiếc hộp ra xem.



Một chiếc đầm Valentino đính pha lê cùng tấm vải voan màu đen đập vào mắt An Nguyệt.



Hàng trăm viên pha lên nhỏ được đính khắp thân váy, bên ngoài còn phủ lên một lớp ren nhìn rất nổi bật. Hai bên ống tay khá dài, còn là những đoá hoa màu đen thêu lại với nhau có thể vừa vặn che đi vết thương trên tay An Mạt.



Theo cô biết, váy Valentino số lượng có hạn, rất hiếm người mua được.



Bây giờ lại xuất hiện trong nhà của An Mạt? Âu Dương Đằng cho dù bán cả công ty cũng không mua nổi.



Vậy ai là chủ nhân gửi chiếc váy này đến đây? An Nguyệt lục tung chiếc hộp, không có đề người gửi hay tấm thiệp nào cả.



An Nguyệt nhìn lại chiếc đầm màu xanh rêu trễ vai của mình. Lại nhìn bộ đầm Valentino đính pha lê nằm trong hộp.



An Nguyệt không suy nghĩ nhiều liền cầm theo chiếc đầm đi vào phòng tắm, mở hé cửa vứt bộ váy An Nguyệt mới mặc xuống sàn nhà cùng tấm vải voan che mắt, ra sức hét:



- " Bà Ôn, lấy bộ này mặc cho chị tôi! "



- " Nhưng cô chủ, đầm đó là của cô An Mạt! "



Ôn Thẩm có chút uất ức thay cho An Mạt. Bà biết đầm của An Nguyệt trễ vai, mặc dù đẹp nhưng lộ hết cả cánh tay, An Mạt có vết thương ở tay làm sao mặc được?



- " Phận làm người ở sao bà nói nhiều vậy? Muốn đuổi việc à? "



Ôn Thẩm im lặng lấy đồ từ dưới sàn nhà lên đi vào phòng An Mạt. Thôi thì để cô khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài vậy!