Độc Sủng - Chanh
Chương 14 :
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Qua ngày hôm sau, mọi thứ vẫn an an bình bình.
Âu Dương Đằng đến công ty làm việc, còn An Nguyệt ở nhà cùng An Mạt.
Ôn Thẩm nấu một nồi súp bí đỏ. Bưng ra cho hai người đang ở bàn ăn. Múc hai bát súp, một bát đẩy đến trước mặt An Nguyệt, bát còn lại bà tự mình bưng đến ngồi bên cạnh chỗ cô.
- " Nào! Cô Mạt, ăn súp bí đỏ đi! "
Ôn Thẩm định dúi thìa vào tay An Mạt thì An Nguyệt liền đanh giọng:
- " Phận làm người ở mà bà dám ngồi cùng bàn ăn với chúng tôi như vậy? "
- " An Nguyệt, em nói gì thế! Dì Thẩm không phải người ngoài! "
- " Chị im lặng một chút đi, bà ta là giúp việc! Không thể ngồi ngang hàng với chúng ta! "
Ôn Thẩm liền đứng dậy, hơi khom người đi xuống bếp đứng.
- " An Mạt! Người đàn ông hôm qua là ai vậy? Trông rất giàu có! "
An Nguyệt kéo bát súp của cô sang chỗ cô ta, lấy mù tạt rắc vào tạo thành một lớp dày trên mặt súp. Khẽ đưa thìa khuấy động, môi nhếch lên đẩy lại chỗ cũ cho cô.
- " Chị không rõ anh ta là ai nữa! "
An Mạt đưa hai tay lên bàn, ôm đúng bát súp liền mõ mẫm cái thìa. Múc một muỗng đưa vào miệng.
Cay xé lưỡi!
- " Sao vậy? Không ngon à? "
An Nguyệt nhìn biểu cảm của cô. Vô cùng chăm chú.
An Mạt nghĩ chắc là Dì Thẩm nấu lỡ bỏ nhiều mù tạt. Nếu nói ra chắc chắn An Nguyệt sẽ mắng Ôn Thẩm. Cô hít hà, liếm liếm cánh môi:
- " Không có gì! Hơi nóng! "
Mặt cô thoáng chốc đổ mồ hôi.
Ôn Thẩm ở phía sau thấy rõ hành động của An Nguyệt nhưng bà không dám lên tiếng.
Không dám đưa nước lên cho cô uống!
- " Dì Thẩm! Cho con ly nước! "
Ôn Thẩm lúc này mới luống cuống tay chân rót nước đưa đến cho cô.
- " Ở đây! "
Sau khi từ Australia trở về, Huyết Ưu Trác liền mua một căn biệt thự ở gần bờ biển.
Ngày ngày nghe thấy tiếng sóng vỗ vô cùng dễ chịu.
Huyết Ưu Trác ngồi vắt chéo chân ở ghế sofa, tay rít điếu thuốc một hơi, nhả ra làn khói lởn vợn xung quanh. Lại đưa tay búng một cái, tàn thuốc liền bay tung tóe.
Anh nhìn người đang bị trói ở phía đối diện, có chút chướng mắt lập tức đứng lên. Vứt điếu thuốc lá đang cháy dở xuống sàn nhà, chà xát chân dập tắt nó đi. Rồi đi về hướng cửa sổ chôn chân ở đó, hướng tầm nhìn ra ngoài mặt biển rộng lớn.
- " Nhìn tôi có quen mắt không? "
An Nguyệt bị trói chặt trên ghế, ra sức quẩy người. Miệng không ngừng la hét:
- " Mau bỏ tôi ra! Rốt cuộc anh định làm gì tôi? "
- " Vị tiểu thư đây thật là....! "
Huyết Ưu Trác hơi lắc đầu, cong môi nhìn An Nguyệt.
- " Mới trói có một lát mà đã như vậy! Sau này chặt mất chân tay cô thì cô làm thế nào? "
An Nguyệt trừng mắt, bất động nhìn hắn.
- " Hoá ra là anh! "
An Nguyệt mắt nheo lại, mày cũng đã nhếch lên. Bảo sao thấy quen mắt như vậy! Thì ra là anh chàng mà An Mạt câu dẫn được đã từng xuất hiện ở tiệc đính hôn.
- " Sao anh lại trói tôi? Còn bắt tôi đến đây làm gì? "
- " Nói nhẹ cô không nghe, thì bản thân cô đành phải chịu chút thiệt thòi rồi! "
Huyết Ưu Trác bật cười. Đưa tay xỏ vào túi móc ra bao thuốc, định lấy ra một điếu hút nhưng lại thôi.
- " Còn lí do bắt cô đến đây? Rất đơn giản, vì cô mặc bộ váy mà tôi mua tặng Mạt Mạt! "
An Nguyệt ngớ người.
Hoá ra chủ nhân của bộ đầm đó là người này.
Nhưng cô ta đâu có dễ dàng nhận lỗi, lập tức trở mặt:
- " Váy nào? Tôi không biết! "
Huyết Ưu Trác xoay nhẹ cần cổ, hơi nhún vai:
- " Cô phủ nhận chứ gì? Được! Bây giờ tôi hỏi cô trả lời! Trả lời sai một câu liền vả miệng! "