Độc Sủng - Chanh

Chương 29 :

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Âu Dương Đằng cùng An Nguyệt bất ngờ nhìn về phía phát ra tiếng nói.



An Mạt đã đứng ngay ở bên ngoài cửa phòng, bóng dáng cô độc đứng một mình ở đó, chầm chậm rơi nước mắt.



- " Hai người...thật xứng đôi! "



An Mạt cất giọng, âm thanh phát ra lẩy bẩy run lên. Cô men theo bờ tường bước từng bước một đi vào.



- " An...Mạt, em...hiểu lầm rồi! "



Âu Dương Đằng nhìn theo từng bước của cô, bình thản lên tiếng. Tay để trên người An Nguyệt cứ thế vuốt ve một cái, An Nguyệt khẽ bật cười thành tiếng.



- " Hiểu lầm? Có phải không? "



An Mạt nghe thấy tiếng cười của cô ta, trong lòng có chút chua xót mà cười nhạt một cái.



Ôn Thẩm đứng quan sát bên ngoài cửa phòng, lo lắng nhìn về chỗ cô cùng hai người họ. Chuyện riêng của ba người, bà không nên xen vào thì hơn, không nhanh không chậm quay người đi xuống lầu.



- " An Mạt, em nghe anh nói! "



- " Anh nói đi! "



Cô cầu mong, hắn nhất nhất cũng đừng nói hắn với An Nguyệt đang qua lại với nhau, cô cảm thấy cô lừa gạt bản thân đến mức ngu ngốc rồi.



Biết hắn qua lại với An Nguyệt sao còn cố níu kéo?



- " Anh với An Nguyệt, quả thực..."



Hắn nheo mắt nhìn cô, dừng lại câu nói một lúc, sau đó nhìn thật chăm chú biểu cảm trên gương mặt cô, thâm trầm mà phát ra tiếng nói:



- " Đang qua lại với nhau!... An Mạt, em nghe rõ không? "



Hắn cứ thế vô hình đâm thẳng vào trái tim cô một nhát. Biết được mọi chuyện nhưng cô cảm giác rất mới, nghe từ chính miệng hắn nói ra, cô càng đau lòng hơn, không kiềm chế được mà bật tiếng khóc.



Tất cả mọi chuyện, là do cô tự làm tự chịu.



Là cô sai khi cứ cố chấp yêu hắn, tin tưởng hắn. Được người khác khuyên nhủ, nói rõ chuyện cho cô biết rồi, lại ngu ngốc phủ nhận, còn muốn tin vào hắn thêm một lần nữa.




- ".... "



- " A Đằng, vì lí do gì anh lại đồng ý đính hôn với em? Vì em hiến mắt cho anh nên anh thấy nặng nề mà chịu trách nhiệm? Chứ không phải...là anh yêu em? "



- ".... "



- " 3 năm ở bên nhau, chẳng lẽ thứ tình cảm đó của anh là giả tạo? Chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với em sao? "



Hắn im lặng nghe cô nói, ở đâu đó trong chính con người hắn, lại đột nhiên có chút rung động?



- " A Đằng, chúng ta...chia tay đi! "



An Mạt đưa tay quệt ngang qua mặt, không tự chủ được lại vang lên tiếng khóc.



Cuối cùng cô với hắn cũng chấm dứt, không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi. Mối tình đầu của cô thật giống bọt biển, sóng đánh một cái liền vỡ tung tóe, không có cách nào vãn hồi.



- " Âu Dương Đằng, mau... cứu em! "



Tiếng nói của An Nguyệt vang vọng từ trong nhà vệ sinh, tiếng nói phát ra liền đứt quãng từng mạch.



Âu Dương Đằng chợt bừng tỉnh, gạt bỏ suy nghĩ lúc nãy lập tức ngồi dậy chạy ngay vào phòng vệ sinh.



- " An Nguyệt, em sao vậy? "



Trong này, An Nguyệt co quắp trên nền gạch, mặt tái mét ôm lấy lồng ngực đang co lại, thều thào muốn nói điều gì đó nhưng nói không ra hơi, cô ta với tay bám lấy Âu Dương Đằng, ánh mắt ngấn lệ nhìn hắn, mấp máy môi:



- " Cứu...! "



Âu Dương Đằng nhìn khẩu hình An Nguyệt, nét mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, hắn khom người bế An Nguyệt lên đi ra ngoài.



Sau khi đặt cô ta xuống giường, hắn điên cuồng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, vài giây sau tiếng tít dài, có người bắt máy.



Chưa kịp để người kia phản ứng, hắn lập tức hét lên:



- " Mau đưa xe đến nhà tôi ngay, gọi thêm nhiều đàn em của cậu đến dẫn cô ta đi! "