Độc Sủng - Chanh

Chương 7 :

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Tối hôm đó, quả thực An Mạt đồng ý cho An Nguyệt ở lại.



An Nguyệt ngủ chung phòng với An Mạt, hai người ở dưới lầu. Còn Âu Dương Đằng thì ở trên gác hai.



Trời đã về khuya, gió thổi rất mạnh.



Mây đen cuộn tròn cả bầu trời. Cuối cùng mưa cũng đổ xuống.



Rèm cửa sổ trong phòng An Mạt bị gió thổi làm lay động. Cô đang ngủ say giấc.



" Đoàng " tiếng sấm vang lên như muốn nứt toạc cả bầu trời.



Cô giật mình tỉnh giấc. Đưa tay chạm vào chỗ bên cạnh. Nó đã lạnh ngắt từ lúc nào.



- " An Nguyệt? "



- " Em ở trong phòng vệ sinh à? "



Cô thấp giọng hỏi. Vẫn không có ai trả lời.



Cô rời khỏi giường, mò mẫm tìm kiếm An Nguyệt trong bóng tối. An Mạt men theo bờ tường hướng đến cửa phòng. Vì sợ An Mạt đi lại khó khăn, nên trong phòng này bày biện rất ít đồ, An Mạt rất nhanh đã ra đến cửa.



- " An Nguyệt? "



Có khi nào An Nguyệt ở trong phòng bếp? Hay là An Nguyệt về nhà rồi?



Cô cảm thấy bất an.



Bàn chân cô đi trên sàn nhà lạnh lẽo, bộ váy ngủ mỏng manh bị gió thổi khiến cô lạnh ngắt sống lưng.



Hôm nay đột nhiên rất lạnh!



- " Em có ở trong đó không? "



Cô vẫn men theo bờ tường, vô ý đụng đến cầu thang. Cô liền dừng lại.



An Mạt cô không biết nhà bếp ở chỗ nào cả! Đành chôn chân ở cầu thang, miệng không ngừng gọi tên An Nguyệt.



- --




- " Anh muốn mà! Nhưng chia tay thì anh không được thừa kế tài sản. Mẹ anh là vì cô ta tặng mắt cho anh nên mới thay anh quyết định chuyện này! Chứ anh không thích nổi cô ta, người anh thích là em, hiểu không? "



- " Thật sao? "



An Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi ngược lại hắn:



- " Anh đừng có mà gạt em đấy? "



- " Tuyệt đối không! "



- " Thật ngoan! "



An Nguyệt liền hôn hắn một cái, đưa tay xoa đầu hắn. Âu Dương Đằng nhìn An Nguyệt rất si mê, định ngồi người dậy đè lên người An Nguyệt thì có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.



- " A Đằng! Anh ngủ chưa? "



An Nguyệt cùng Âu Dương Đằng giật mình bật người dậy, An Nguyệt vội kéo chăn che kín người:



- " Sao chị ta lên đây được? "



- " Anh không biết! "



- " Có khi nào chị ta nghe thấy chúng ta...? "



Âu Dương Đằng nhăn nhó mặt. Vội đi xuống giường mang lại quần áo, đến khi chỉnh chu xong mới đi ra mở cửa



- " An Mạt, muộn vậy rồi sao em còn lên đây? "



- " A Đằng, anh thấy An Nguyệt đâu không? "



Cô bám lấy cánh cửa, mặt hướng thẳng vào bên trong phòng.



Nơi đó, có An Nguyệt đang sợ hãi nhìn cô.



- " Anh không nhìn thấy! "



Hắn mặc dù biết cô bị mù, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.



- " Có khi nào An Nguyệt đi vệ sinh không? Hay là con bé ra ngoài hóng gió? "



- " Trời đang mưa mà! "



Hắn bây giờ mới để ý, ngoài trời mưa đang rất to. Hắn nhìn An Nguyệt đang rón rén mặc đồ lại, đưa tay đẩy vai cô quay đi



- " Để anh dẫn em xuống phòng trước, rồi đi tìm An Nguyệt cho em! "



An Mạt ôm eo hắn, đi từ từ theo từng bước chân hắn mà đi xuống lầu.



- " An Nguyệt anh phải nhớ tìm con bé cho em đấy! "