Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em
Chương 79 : Lãnh lão gia tức giận
Ngày đăng: 10:15 18/04/20
"Xoạt" tấm rèm của phòng thay đồ được mở ra. Lãnh Mạc Thiên đang đọc báo nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên. Hai mắt anh chợt mở to khi nhìn thấy người phụ nữ bước từ trong đó ra. Tờ báo trên tay cũng theo đó mà rơi "bộp" xuống sàn.
Tô Mộc Hy mặc chiếc váy trên người, những đường cong chữ S đầy quyến rũ, phần bầu ngực và xương quai xanh như ẩn như hiện sau tấm vải. Mái tóc đen dài mượt mà được búi lên, để một vài sợi tóc lưa thưa buông xuống. Gương mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng kiểu cô dâu nhưng vẫn làm nổi bật được các đường nét hoàn hảo vốn có của cô. Cô đi đôi giày cao gót màu trắng với chất liệu thủy tinh óng ánh, phần mũi giày còn được đính một bông hoa làm bằng kim cương trong suốt. Rất phù hợp với bộ váy cưới mà cô đang mặc.
Tô Mộc Hy ngại ngùng nhìn anh, khẽ lên tiếng hỏi "Thiên, em mặc vậy...có đẹp không?" Lãnh Mạc Thiên dường như vẫn chưa thoát khỏi sự sững sờ. Anh ngây ngẩn theo bản năng gật đầu, gương mặt tuấn mĩ ngơ ngác vì thế mà trông rất đáng yêu.
Cô bật cười, để hai cô nhân viên đỡ xuống bậc thềm. Tiếng giày cao gót "lộp cộp" vang lên tiến về phía anh. Trong mắt Lãnh Mạc Thiên lúc này, cô như một thiên thần đang bước tới bên anh. Đến khi Tô Mộc Hy đi đến gần anh rồi thì anh không thể chịu nổi nữa mà vòng tay ôm chầm lấy cô.
Tô Mộc Hy bị anh ôm đột ngột, cô đỏ mặt lúng túng đưa mắt nhìn các cô nhân viên đang che miệng cười. Cô vỗ vỗ lưng anh nói nhỏ "Thiên, mọi người đang nhìn mình kìa! Anh buông em ra đi!" nhưng người đàn ông này một mực không buông mà còn ôm chặt cô hơn "Không!" cô buồn bực để anh ôm, bên tai là tiếng cười nhỏ của các cô nhân viên. Mặt lại càng đỏ hơn, trong lòng cô thầm rủa, người đàn ông này có thể đừng trẻ con nữa được không?
Advertisement / Quảng cáo
Một lúc sau Lãnh Mạc Thiên mới chịu buông cô ra, anh nhìn trên dưới cô một lượt rồi đưa tay xoay người cô qua lại, mày khẽ nhíu "Sao lộ nhiều vậy?" một cô nhân viên nghe thấy vậy liền giật mình, can đảm bước lên trong sự cổ vũ của mọi người mà nói "Dạ thưa Lãnh thiếu, phom dáng của bộ váy này là như vậy đấy ạ! Ngài cũng đã xem qua..." hơn nữa bộ váy cưới này nhập từ Pháp, giá tiền rất đắt nha, bị vuột mất khách lớn, cô sẽ bị khiển trách đến thảm thôi.
- Không được! Đổi bộ khác! - Sao vợ anh có thể quyến rũ như vậy được! Thế là quá tốt cho mấy thằng đàn ông bên ngoài, muốn ngắm miễn phí sao? Mơ đi!
- Thiên, em thấy bộ này đẹp mà! Chẳng lẽ em mặc không hợp sao? - Tô Mộc Hy nhìn mình một lượt, mặt xị xuống.
- Không phải! Em mặc rất đẹp! Vì rất đẹp nên mới không được mặc! - Anh khoanh tay lại, gương mặt lộ vẻ mất tự nhiên nói
- Hử? Là sao? - Cô nghiêng đầu khó hiểu
- Aish, em muốn để cho mấy thằng khác nhìn sao? Không thể được! Vợ anh chỉ anh được nhìn thôi! - Anh nổi quạu nói lớn
- Cháu yêu con bé đó sao?
- Vâng
- Yêu như thế nào?
Advertisement / Quảng cáo
- Yêu đến mức có thể hi sinh tính mạng cho cô ấy ạ
- Nếu nó làm cháu đau khổ thì sao? Cháu có buông tay và trả thù nó không?
- Ông à, một lần là quá đủ rồi! Cháu hiểu cô ấy, cô ấy sẽ không làm cháu đau khổ, cháu chỉ sợ cháu sẽ khiến cô ấy đau khổ thôi!
- ....
- Trước là cháu vì bố mẹ, giờ là vì bản thân cháu! Ông nội, ông có thể vì cháu mà buông nỗi hận này đi được không?
- Cháu ra ngoài đi! Ông sẽ suy nghĩ... - Lãnh lão gia xoay ghế quay đi, lạnh giọng nói
Lãnh Mạc Thiên cúi người cung kính "Vâng ạ!" rồi bước ra khỏi phòng. Để lại Lãnh lão gia với bao muộn phiền, ông lấy từ ngăn bàn ra một chiếc hộp, trong đó có tấm ảnh gia đình. Ông khẽ vuốt ve tấm ảnh, nhìn vào người con trai có gương mặt y hệt Lãnh Mạc Thiên "Dương, nếu bố buông bỏ hận thù, con có trách bố không?"