Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 104 : Hồi cung sơ sài

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Thảo Hoàng Quý phi



Beta: An Thục phi



"Chúc mừng Mẫn thí chủ, thân thể của ngài đã rất tốt, lúc này hồi cung nhất định có thể sinh một tiểu thí chủ cho Hoàng thượng."



Thanh Phong sư thái và Hoàng Quý phi ngồi cùng nhau, trước mặt hai người đều đặt chén trà xanh, mâm bày trái cây tươi ngon khiến người thèm nhỏ dãi.



Chúc Mẫn nghe Thanh Phong sư thái nói như vậy, tức khắc sắc mặt đỏ lên, nhớ tới phải về cung hầu hạ bên quân vương, tim nàng đập nhanh hơn.



"Mấy năm nay đa tạ sư thái giúp ta điều trị thân mình, mới làm ta từ trạng thái ốm yếu trở nên khoẻ mạnh. Nếu ngày sau ta thật sự có thể được một đứa con, chỉ cần ta tồn tại, tiền hương dầu hàng năm của Tĩnh Tư am đều do ta chi trả."



Chúc Mẫn nhẹ nhấp môi cười, trong ánh mắt lập loè ánh sáng kiên định.



Thanh Phong sư thái nghe vậy, biểu tình trên mặt càng thêm từ bi, Tĩnh Tư am rất nổi tiếng ở kinh đô, mỗi năm người tới thắp hương bái Phật rất nhiều, hiện giờ bà được Hoàng Thái hậu truyền triệu vào cung, phía sau danh tiếng này còn là vô số tiền bạc.



Hoàng Quý phi bao tiền dầu mè hương hỏa mỗi năm, số tiền đó có lẽ đếm không hết.



Hai người đang nói chuyện thì có tiểu cung nữ bẩm báo, người trong cung tới.



"Đội danh dự đón người tới rồi, ở trong thư ta khẩn cầu mẫu hậu, nghi thức tiếp đón người làm cho long trọng chút, rốt cuộc trên cơ bản ta không ở trong cung, trong lòng thật sự lo lắng. Đành dựa vào cái này để giữ thể diện." Ánh mắt Chúc Mẫn sáng ngời, lập tức liền nhớ tới bản thân, tựa như lại nghĩ tới cái gì, ngồi trở về.



Thanh Phong sư thái luôn luôn quan sát tỉ mỉ khách hành hương, lập tức đoán được vị chủ tử trước mắt này muốn làm bộ làm tịch, phô trương trước mặt người tới tiếp đón, làm cho những người đó biết nàng ta là Hoàng Quý phi tôn quý.



"Còn thất thần làm gì, nhanh sửa soạn đi, Hoàng Thái hậu còn đang chờ trong cung đấy!"



Một Đại thái giám tay cầm phất trần tới, cũng là Đại thái giám duy nhất đi theo tới. Nếu không phải những thị vệ bên ngoài đều là một đám đàn ông, vừa không tiện trao đổi với ngưới của Hoàng Quý phi, cũng không thể nói chuyện với một đám ni cô, thì hắn cũng không cần chạy một chuyến khổ sai này.



"Nô tài ra mắt Hoàng Quý phi, Hoàng Thái hậu sốt ruột, còn xin ngài thứ lỗi." Lúc này hắn mới hướng về phía Chúc Mẫn hành lễ.



Chúc Mẫn hơi sửng sốt, lập tức cảm thấy bất ổn, trong lòng sinh ra vài phần dự cảm không rõ.



"Vị công công này xưng hô thế nào?" Nàng nhẹ giọng hỏi một câu.



Đại thái giám trước mặt thật sự lạ mắt, cũng không phải người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thái hậu, cộng thêm thấy nàng rồi, thế nhưng lại la hét với đám cung nữ một hồi mới thỉnh an nàng.



Trình tự trước sau rất quan trọng, nên nàng bỗng nhiên lại có dự cảm không tốt cho lắm.


Thời điểm hai năm trước các nàng trở về, trong ngoài điện này còn bài trí kim bích huy hoàng, chẳng qua khi đó còn ở tang kỳ của Tiên hoàng, nội vụ cũng đều do Hoàng Thái hậu xử lý, hiện giờ thời thế đã hoàn toàn thay đổi.



Hoàng Quý phi nhìn lướt qua chung quanh, càng xem càng cảm thấy không vào mắt, đáy lòng thở dài một hơi.



"Đào Phi mang thai mấy tháng?" Nàng nhẹ giọng hỏi một câu.



"Nghe nói khoảng ba tháng."



Chúc Mẫn híp híp mắt, trong ánh mắt hiện lên vài phần âm độc, nàng đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói: "Không được, càng những tháng sau càng không dễ dàng rớt. Đi, lại đi Vĩnh Thọ cung một chuyến, ta phải thương lượng kỹ càng với Hoàng Thái hậu một phen, đưa ra cái chủ ý."



Sau khi Hoàng Quý phi hồi cung, mọi người đều là tư thế nhón chân mong chờ, rốt cuộc ở trong lòng mọi người, Hoàng Quý phi vốn có danh "tình cũ", tình nhân cũ này và niềm vui mới - Đào Phi, đến tột cùng ai thua ai thắng.



Kết quả Hoàng Quý phi trở về, nghi thức kia có vẻ keo kiệt đến cực điểm, có thể nói mọi người thất vọng không thôi.



Thế lực ngang nhau đấu tranh mới thú vị, những người không liên quan là bọn họ cũng nhân cơ hội kiếm chác gì đó, nếu người tình cũ hoàn toàn không địch lại niềm vui mới, vậy không phải nhàm chán lắm sao?



Ban đêm yên tĩnh, cửa cung đều đã khóa chặt, Vĩnh Thọ cung lại bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu khóc.



"Thái hậu, Thái hậu ngài làm sao vậy?" Mấy cái cung nữ lập tức bị hoảng sợ, gấp giọng hỏi.



"Ai gia mơ thấy Thái Hoàng Thái hậu, cô mẫu báo mộng cho ta."



Trong mộng của Hoàng Thái hậu bắt đầu xuất hiện cố nhân, bà như là mơ thấy Thái Hoàng Thái hậu, lúc sau lại mơ thấy Tiên hoàng, thậm chí qua mấy ngày sau, bà ta miêu tả càng thêm giống như thật, nói là Tiên hoàng tới tìm bà.



Mỗi một ngày đều sẽ có đề tài mới truyền ra từ Vĩnh Thọ cung, liên quan tới Hoàng Thái hậu lại mơ thấy ai.



Toàn bộ hậu cung đều chú ý cao độ, Thanh Phong Sư thái nói là rằm tháng bảy sắp tới rồi, khó tránh khỏi sẽ mơ thấy người bên kia, đây là cố nhân tưởng niệm mình.



Cao Thái hậu ngồi ở Thưởng Đào các, ăn nho cùng Tần Phiên Phiên, vừa ăn vừa bĩu môi, trên mặt là biểu tình ghét bỏ.



"Bà ta mơ cái quỷ gì, rõ ràng là mơ tưởng hão huyền! Tiên hoàng có thể vào giấc mơ của bà ta, lại không vào giấc mơ của ta? Còn cái gì mà nhớ nhung, lúc Tiên hoàng còn sống cũng không thèm liếc nhìn bà ta một cái, tại sao xuống đất rồi mới phát giác bà ta tốt hơn ta? Nếu thật như vậy, ta cần phải đi hỏi rõ ràng, ai rót canh mê hồn cho Tiên hoàng làm tiểu Bạch Vân là ta hắn đều không quen biết!" Cao Thái hậu hầm hừ nói, nói không rõ đến tột cùng là ghen ghét hay là ghét bỏ.



Vốn là một đề tài rất nghiêm túc, kết quả sau khi nghe Cao Thái hậu nói như vậy, Tần Phiên Phiên không nhịn được muốn cười.



"Phiên Phiên, ngươi nói đi? Ngươi cảm thấy Tiên hoàng sẽ chờ sau khi chết mới coi trọng bà ta sao? Vào giấc mơ của bà ta thế nhưng lại không vào giấc mơi của ta!" Cao Thái hậu lập tức hỏi nàng.



Tần Phiên Phiên thu liễm ý cười trên mặt, nói: "Tiên hoàng không phải người như vậy, ngài đẹp hơn Hoàng Thái hậu nhiều, khẳng định chỉ biết nhung nhớ ngài. Cho dù mơ thấy người đã chết, thậm chí thấy bọn họ cũng không phải là dấu hiệu gì tốt, không ngại từ từ chờ xem rốt cuộc vị Hoàng Thái hậu này muốn làm gì."