Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 112 : Đón mừng quý tử

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Bình Lương viện



Beta: Rine Hiền phi



Tiêu Nghiêu đặt nàng lên giường, các cung nữ vây quanh phía sau lập tức đi lên, bắt đầu bận rộn.



Giường đệm sớm đã bày xong, một lát cũng chuẩn bị xong hai chậu nước nóng. Tiêu Nghiêu bắt lấy tay nàng còn muốn nói đôi câu, kết quả miệng còn chưa kịp mở thì đã bị đẩy ra bên ngoài.



Vào thời điểm nữ nhân của mình sinh hài tử, cái mã Hoàng thượng đẹp chứ không xài được này của hắn cũng trở thành sợi dây trói buộc.



"Ngươi đừng sợ, trẫm đang ở bên ngoài."



Hắn chỉ kịp há mồm nói một câu đã bị mời đi ra ngoài.



Hách cô nương đã tới, nhìn thấy Hoàng Thượng bị cung nữ đẩy ra, chỉ kịp vội vàng gật đầu chào hắn liền đi vào.



Lúc này nàng không quan tâm vấn đề lễ tiết, Tần Phiên Phiên nằm ở trên giường chờ sinh quan trọng hơn.



Ban đầu Tiêu Nghiêu đứng ở cửa, sau đó hắn phát hiện mình làm vướng bận người ta, mọi người ra ra vào vào thấy hắn, khi hành lễ đều chau mày, dường như mang theo vẻ không kiên nhẫn cho lắm. Hắn tự giác lui về phía sau hơn năm bước, những cung nhân ấy quả nhiên quá mức bận rộn, không chú ý tới hắn, nên cũng không hành lễ, tiết kiệm rất nhiều thời gian.



"Ngươi, đi nhanh lên, có mỗi chậu khăn mà giặt nửa ngày, khăn làm bằng vàng à?"



"Nương nương đau từng cơn, phòng bếp nhỏ nấu cháo tổ yến xong chưa?"



Vẻ mặt Tiêu Nghiêu phức tạp nhìn Vọng Lan cô cô khí thế muôn vàn, từ đáy lòng khiếp sợ không thôi.



Đây vẫn là Vọng Lan ngày thường ôn nhu lại chu đáo sao? Đã biến thành cọp mẹ ăn thịt người mất rồi, đôi mắt trừng thật to, mỗi một cung nhân đi qua, đều phải liếc qua một lần, bảo đảm không để người ngoài trà trộn vào.



Tiêu Nghiêu lại lui về phía sau năm bước nữa, sắc trời bên ngoài vẫn tối như mực, vô số đèn lồng trong màn đêm tỏa ra tia sáng lập lòe, biến mọi người đi qua đi lại thành những cái bóng đen trên mặt đất.



Cảnh tượng trong phòng sinh hắn không thể nào biết được, nhờ ánh sáng từ trong cửa sổ mới thấy được bên trong có người hoạt động.



"Đào Phi nương nương, ăn nhiều cháo tổ yến một chút. Nhân lúc hiện tại có sức lực mà ăn, nếu không chờ lát nữa đến lúc đau sẽ không muốn ăn, người nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Không cần kêu to quá mức, phải để sức lực dùng lúc sinh hài tử."



Hách cô nương vừa nói vừa bưng cháo tới, Liễu Âm ngồi ở một bên đút nàng ăn một chén.



Cảm giác đau đớn dần dần tăng thêm, cái loại cảm giác càng ngày càng căng này, sắp tra tấn Tần Phiên Phiên đến điên rồi.



Nói thật, khi nàng mang bầu đứa nhỏ này khá nhẹ nhàng, ngay cả thời điểm thai nghén cũng không nghiêm trọng mấy, thậm chí nàng còn thích vận động hơn so với lúc trước.



Đương nhiên nếu bỏ đi lúc Hoàng thượng dạy nàng đọc thơ văn, đánh đàn viết chữ, Tần Phiên Phiên quả thực có thể hạnh phúc tận trời cao, thường xuyên có cảm giác thấy cảnh sắc ngoài cửa liền muốn mặc áo choàng đi ra ngoài một chút.



Đáng tiếc rằng trời ngày càng lạnh hơn, lúc tuyết lớn, nàng muốn ra cửa cũng sẽ có một đám người ngăn cản, sợ nàng mới ra cửa liền té lăn một cái, làm phận hầu hạ bọn họ chắc chắn sẽ rơi đầu.
Hồng Y nhướng mày, việc này không làm nàng bất ngờ. Thích khách được phái đến đây, nhất định là tử sĩ, không hề có ý nghĩ sống để trở về.



Nàng xem mặt của thích khách, thấy miệng mũi ả ta đã chuyển đen, hiển nhiên là do trúng độc.



"Hồng Y, xảy ra chuyện gì?"



Tiêu Nghiêu ở ngoài phòng hỏi một câu, hắn không thể vào trong, nhưng gian ngoài náo loạn như thế, hắn vẫn biết.



Hồng Y đá đá thi thể nằm trên mặt đất, thấp giọng nói: "Hồi Hoàng thượng, có thích khách lẫn bên trong đám bà mụ, đã cắn thuốc độc tự sát."



Tiêu Nghiêu vừa nghe, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, gấp giọng nói: "Phiên Phiên đâu?"



"Nương nương bình an không có việc gì, Hồng Y, ngươi xử lý thi thể đi, để cho gian ngoài khỏi xui xẻo." Hồng Thường ở bên trong nói vọng ra.



Gian ngoài toàn là cung nữ, trừ Hồng Y cũng không ai dám động đến thi thể này. Hồng Y ném thi thể văng ra ngoài, hai thái giám lập tức đến nâng đi.



Tiêu Nghiêu cau mày đứng ở bên ngoài, bị thích khách làm gián đoạn, dường như tất cả mọi người đã quên báo tin vui cho hắn.



Trẻ mới sinh phải chú ý một chút, đây quả thật là chuyện xui xẻo nhất thiên hạ, buồng trong vừa mới sinh hài tử, gian ngoài đã chết người, nếu gặp người muốn làm lớn, sẽ không bao giờ ngừng bị rủa xả.



Tiêu Nghiêu nhớ tới trước kia Thanh Phong lão ni đã nói hài tử trong bụng Tần Phiên Phiên là yêu nghiệt, lúc đó tâm tình hắn vô cùng bực tức, hiện giờ mới cảm nhận được mọi ác ý trên đời này đều hướng về con hắn.



Con mẹ nó, mọi người trên đời này đều ghen tị hắn được làm phụ hoàng!



Bởi vì phòng sinh có máu, cho nên nước lá ngải [1] đã sớm nấu xong, trong ngoài đều vẩy nước.



[1] Lá ngải: là lá ngải cứu. Dân gian cho rằng, ngải cứu có tác dụng trị bệnh, dưỡng sinh, trừ tai ương.



Rốt cuộc Hách cô nương cũng ôm hài tử mới ra lò bước ra ngoài. Tiêu Nghiêu đứng ở cửa chờ, nhìn nhóc con kia, rõ ràng là đã bọc hai ba lớp chăn gấm, khuôn mặt nhỏ cũng bị che khuất hơn nửa, nhưng vẫn nhỏ tí tẹo, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.



"Chúc mừng Hoàng thượng, tiểu hoàng tử rất khỏe mạnh, tiếng khóc lảnh lót, Đào Phi nương nương cũng rất thuận lợi, mẫu tử bình an." Hách cô nương nhẹ giọng nói một câu.



Nàng muốn đưa hài tử trong lồng ngực cho Tiêu Nghiêu, đây là lệ thường, muốn cho cha của hài tử ôm nó một cái.



Thế nhưng Tiêu Nghiêu lại đi về phía trước một bước, trực tiếp đi qua ngưỡng cửa, sắc mặt mọi người xung quanh liền biến đổi.



Không đợi cung nhân nói gì, hắn đã vươn tay tiếp nhận hài tử.



Chăn gấm thì ra lại mềm mại như vậy, hắn cảm thấy hài tử mình đang ôm giống như một đám mây đáng yêu, mập mạp.



Nếu muốn dùng lời để hình dung hương vị đó, vậy nhất định là rất ngọt ngào.