Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 114 : Vô lương tâm

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Chang Phi



Beta: Vy Chiêu nghi



Trong Quang Minh điện các triều thần đều gắng kéo khóe miệng, kéo sang hai bên, nỗ lực lộ ra vài phần tươi cười.



Nhưng mà có vài người trời sinh không thích cười, mặt cứng đơ hơn phân nửa đời, hiện giờ cứng rắn ép bọn họ cười, quả thực chính là làm khó người khác, cười lên nhìn còn khó coi hơn cả khóc.



Còn có mấy lão thần râu trên cằm run run lên, biểu tình trên mặt không khác gì lúc trước.



Tiêu Nghiêu trầm mặc nhìn một lát, lập tức vừa lòng gật gật đầu, hắn cảm thấy tất cả mọi người trở nên vui vẻ, là bởi vì con của hắn mà cảm thấy vui vẻ.



"Các vị ái khanh cao hứng, trẫm đã cảm nhận được. Mới vừa rồi, Đào Phi sinh hạ Đại Hoàng tử, rốt cuộc trẫm đã làm phụ hoàng. Nhìn bộ dáng nhỏ gầy của hài tử nằm trong tã lót đáng yêu như vậy, trẫm liền cảm thấy chính mình phải càng thêm nỗ lực, vì hậu thế sáng tạo Đại Diệp triều càng thêm cường đại, đây là chức trách của trẫm cùng các vị ái khanh. Về sau lúc giao vào trong tay bọn họ, mới có thể yên tâm."



Hắn nói nói, lại là có chút xúc động.



Thanh âm mười phần dõng dạc hùng hồn, các vị đại thần rất ít khi nhìn thấy Hoàng thượng để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, nên không nhịn được lòng hiếu kỳ mà ngẩng đầu nhìn trộm hắn.



Liền thấy Hoàng thượng nhẹ nhàng nâng đầu lên, tay cũng không kìm được mà giơ lên, một bộ nâng ly mời trăng sáng [1], đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong chứa vô số hy vọng, cả người đều lộ ra một cỗ khí thế ý chí chiến đấu sục sôi.



[1] một câu trong bài thơ "Nguyệt hạ độc chước kỳ 1" - Lý Bạch. Nguyên văn là: "cửu bôi yêu minh nguyệt".



Các vị đại thần đều nói thầm trong lòng: Má, không phải có đứa con trai sao, cần phải kích động đến như vậy à? Ta ngay cả tôn tử cũng sắp có rồi được không?



Ngẫu nhiên liền có mấy đại thần liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có một tầng ý tứ: Xem, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ có giống tên thiểu năng trí tuệ không?



Cực kỳ giống!



Đương nhiên bọn họ phản ứng vẫn rất nhanh, chờ đến lúc tỉnh táo lại, bỗng nhiên phát hiện mới vừa rồi bên trong câu nói kia của Hoàng thượng có bẫy rập.



Sau khi làm Đại Diệp triều trở nên càng cường đại hơn giao vào trong tay bọn họ. Bọn họ là ai?



Không phải là Đại Hoàng tử đấy chứ?



"Hoàng thượng, xin ngài cân nhắc. Đại Hoàng tử mới sinh ra còn chưa trăng tròn [2], tính tình cũng chưa định hình, tương lai như thế nào còn chưa biết được, ngài muốn lập Đại Hoàng tử làm Thái tử sao?"



[2] đầy tháng.



Trong đó có một triều thần vội vã bước ra khỏi hàng, một bộ vì nước vì dân.



Có một mẫu phi độc sủng thật tốt, mới sinh ra đôi mắt còn chưa kịp mở to, cũng đã bắt được vị trí Thái tử vào tay, vì sao không phải là nữ nhi của mình chứ, hắn cũng muốn để nàng sinh cho Hoàng thượng đứa con trai làm Thái tử.



Tiêu Nghiêu đang cao hứng, vừa nghe thấy lời nói như vậy, tức khắc như cảm thấy bị một chậu nước lạnh dội xuống, tất cả tâm tình tốt đều vỡ nát.



Sắc mặt của hắn lập tức lạnh xuống, âm trầm cười một tiếng, nói: "Trẫm còn chưa có nghĩ như vậy, hài tử còn nhỏ như vậy, trẫm lại không phải hôn quân, sao có thể lập tức lập nó làm Thái tử. Huống hồ trẫm thật vất vả mới có đứa con trai, còn sợ tám ngày phú quý này áp hỏng nó mất. Chẳng qua trẫm nghe ái khanh nói như vậy, hình như có chút gấp không chờ nổi rồi, nếu không trẫm liền như ngươi mong muốn, Đại Hoàng tử vừa trăng tròn liền phong làm Thái tử?"


"Ngài động thai trước mười ngày, tất cả mọi người đều hoảng hốt, vội vội vàng vàng nên quên mất. Lúc ấy Hoàng thượng đã sắp xếp mọi mặt chu đáo, nô tỳ liền quên mất, nô tỳ đáng chết, còn xin Thái hậu cùng nương nương trách phạt."



Vọng Lan lập tức quỳ rạp xuống đất nhận sai, căn bản không dám phản bác, chuyện này đúng là nàng sai.



Nàng là cô cô quản sự Thưởng Đào các, những việc vặt vãnh này vốn dĩ là do nàng quản, lúc ấy tìm một cung nữ đi Duyên Thọ cung báo một tiếng là được, nhưng nàng lại quên mất.



Cao Thái hậu lại bắt được trọng điểm, lập tức ồm ồm nói: "Mọi mặt chu đáo? Muốn Muốn đều sắp xếp thỏa đáng cho các ngươi, ai vào việc nấy, nhưng lại không nhớ rõ hắn còn có người nương này. Chờ hắn tới, ai gia muốn tính sổ với hắn!"



Mấy người trong phòng đều im tiếng, đúng là không phúc hậu.



Cuối cùng vẫn là Tần Phiên Phiên cười giải vây: "Mẫu hậu, Hoàng thượng là lần đầu tiên có con, hắn quá khẩn trương, sắc mặt đều trắng bệch. Vẫn luôn đứng ở ngoài phòng, chắc là bị đông lạnh đến mức hồ đồ. Ngài liền đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân đi, tha cho hắn một lần. Ngài còn chưa có xem qua Đại Hoàng tử đâu."



Nàng vừa nói vừa cười muốn ôm đứa bé qua, Cao Thái hậu lập tức thật cẩn thận mà đón lấy.



"Ai gia nhìn xem, lớn lên giống Muốn Muốn, nhăn nhúm dúm dó. Muốn Muốn lúc còn nhỏ rất thông minh, lại ngoan ngoãn. Chẳng qua càng trưởng thành lại càng ngày càng thâm trầm, cũng không thích nói chuyện. Ngươi nhìn xem, ngươi sinh hài tử mà hắn cũng quên mất cả ai gia."



Thái hậu ôm hài tử động tác rất quen thuộc, tiểu gia hỏa ngủ rất ngon, một chút cũng không cảm thấy khó chịu.



Vốn bà còn đang cao hứng nhớ lại lúc còn nhỏ Hoàng thượng đáng yêu thế nào, kết quả nói nói lại nghĩ tới mình bị bỏ quên, lập tức lại buồn rầu.



"Mẫu hậu, ngài đừng khóc. Ta trộm nói cho ngài một chuyện này, kỳ thật nếu không phải đứa nhỏ này ở trong bụng thần thiếp, ngay thần thiếp Hoàng thượng cũng không nhớ nổi." Nàng hạ thấp giọng nói, vẫy vẫy tay với Cao Thái hậu.



Mẹ chồng nàng dâu hai người ghé vào cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm, Cao Thái hậu nghe nàng nói như vậy, trên mặt đều là vẻ khó có thể tin.



"Không thể nào, trong hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, Muốn Muốn thích ngươi nhất, đối với ngươi cũng là tốt nhất. Hắn không hổ là hài tử của ai gia, đến ánh mắt cũng giống nhau!" Cao Thái hậu rõ ràng không tin.



Tần Phiên Phiên ra vẻ khó xử một lát, mới nói: "Câu cửa miệng nói có tức phụ liền quên nương. Nhưng mà mẫu hậu ngài nói xem, thần thiếp tiến cung lâu như vậy, Hoàng thượng đã lần nào vì ta mà quên ngài đâu. Hắn vĩnh viễn đều đặt ngài đặt ở vị trí thứ nhất, bởi vì ngài là mẫu hậu hắn kính yêu nhất. Nhưng mà thần thiếp cảm thấy Hoàng thượng là có nhi tử liền quên nương cùng tức phụ, hắn chỉ là ở lúc Đại Hoàng tử sinh ra quên thông báo cho ngài. Ngài cũng không biết, hắn ở trước mặt ta, nói qua vô số lần, hài tử là lễ vật tốt nhất mà ông trời, Bồ Tát ban cho, hài tử chính là cao hơn tất cả."



Tần Phiên Phiên vừa nói vừa bĩu môi, đôi mắt nhoáng cái liền đỏ lên, một bộ ủy khuất muốn khóc thút thít.



Cao Thái hậu lập tức ôm nàng vào trong ngực dỗ: "Con của ta, khổ thân ngươi, hắn không thương ngươi ai gia thương ngươi."



Còn nỗi uỷ khuất không nhận được thông báo của Cao Thái hậu đã sớm ném ra sau đầu, cùng Tần Phiên Phiên so sánh, bà đúng là quá hạnh phúc.



Lúc Tiêu Nghiêu vội vã đi vào, liền thấy Cao Thái hậu cùng Tần Phiên Phiên đang ngồi cùng nhau, khiển trách mà nhìn hắn.



"Tiêu Muốn Muốn, ngươi đúng là cái đồ vô lương tâm!" Cao Thái hậu hung dữ nói với hắn một câu.



Tiêu Muốn Muốn vẻ mặt phát ngốc:???



..........



Tác giả có lời muốn nói:Tiêu muốn muốn: Ta còn oan hơn cả Đậu Nga!



Diễn tinh: Emma, ta còn lợi hại hơn cả Mạnh Khương Nữ, mới vừa sinh xong liền diễn kịch, nhân sinh chính là một tuồng kịch mà!