Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 119 : Hai phần thưởng
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
"Trương công công, không biết đã trễ thế này Hoàng thượng còn chuyện gì quan trọng muốn phân phó?"
Chúc Mẫn hỏi rất khách khí, ánh mắt lén lút nhìn một lượt trên người hắn, lập tức liền nhìn thấy thánh chỉ màu vàng trong tay Trương Thành, trong lòng nhảy dựng.
Chẳng lẽ Hoàng thượng thấy nàng tổ chức tiệc đầy tháng vô cùng thành công, mọi chuyện vô cùng tốn sức thực sự rất vất vả cho nên quyết định khen thưởng nàng?
Nàng có chút không rõ cho lắm, Trương Thành cười khách khí với nàng: "Nương nương không cần sốt ruột, nô tài lập tức tuyên chỉ, ngài sẽ biết nội dung ngay thôi."
Hắn ho nhẹ một tiếng, mở thánh chỉ ra, cất cao giọng đọc: "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Hoàng Quý phi Chúc thị, quản lý hậu cung không tốt, lợi dụng chức vụ quyền lợi giúp người khác làm việc hại người, lấy việc công làm việc tư, suýt nữa gây ra sai lầm lớn. May mắn Đại Hoàng tử phúc lớn mạng lớn, bình an sinh ra, nhưng Chúc thị khó thoát tội. Hàng phân vị xuống từ nhị phẩm Phi, dùng lại phong hào trước đây là Mẫn. Khâm thử."
Trương Thành đọc xong thánh chỉ, trong điện lâm vào một mảnh yên tĩnh như chết, gần như tất cả mọi người đều ngừng thở.
Chúc Mẫn sững sờ ngay tại chỗ, phân vị Hoàng Quý phi là chính nhất phẩm, Phi là từ nhị phẩm, nàng bị hàng ba cấp. Nàng đã phạm vào sai lầm lớn đến mức nào mà Hoàng thượng đổi xử với nàng như vậy.
Hơn nữa thánh chỉ này cố tình muốn tuyến bố vào hôm nay, tiệc đầy tháng của Đại Hoàng tử vừa kết thúc, nàng còn chưa kịp thở phào một hơi đã nhận được tin bị hàng phân vị.
Hốc mắt của nàng lập tức đỏ, một nửa là buồn, một nửa kia là không cam lòng.
Vì tiệc đầy tháng, nàng bận bận rộn rộn chuẩn bị hơn nửa tháng, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng mà tận lực hoàn thành theo yêu cầu của Hoàng thượng, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng căn bản là Hoàng thượng không nhớ rõ chuyện này, vẫn không hề lưu tình mà hàng phân vị của nàng, không bận tâm thể diện của nàng.
Ngay đêm nay, nhiều thêm một giây cũng không muốn chờ, lập tức không hề lưu tình mà đẩy nàng vào địa ngục.
Những thứ thể hiện qua đạo thánh chỉ này không chỉ là chuyện nàng bị hàng phân vị, còn có chuyện Hoàng thượng không để ý một chút nào đến nàng, hoàn toàn phá hủy toàn bộ hy vọng của nàng.
"Mẫn Phi nương nương, ngài tiếp chỉ đi, Hoàng thượng còn chờ nô tài về phục mệnh đấy!"
Trương Thành nhìn Mẫn Phi chảy xuống hai hàng nước mắt dưới đáy lòng không khỏi thở dài một hơi.
Làm nữ nhân của ai cũng tốt, nhưng cố tình muốn vào cung làm nữ nhân cửa Hoàng thượng, đây mới là ngọn nguồn của việc chịu khổ.
Chúc Mẫn cơ hồ run rẩy đứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay của hắn, cả người đều lảo đảo một chút, may mắn cung nữ đứng bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy nàng, nếu không nàng liền quỳ xuống thêm lần nữa.
"Công công, Hoàng thượng có nói thêm lời gì nữa hay không? Ta thật sự không hiểu, đến tột cùng ta phạm vào sai lầm lớn nào mà Hoàng thượng trừng phạt ta như thế. Phía trước ta làm mọi chuyện chuẩn bị để tổ chức tiệc đầy tháng cho Đại Hoàng tử Hoàng thượng còn khích lệ ta, vì sao tiệc đầy tháng vừa kết thúc, ta liền thu được thánh chỉ hàng phân vị? Mong công công nói rõ."
Nàng duỗi tay ra bắt cánh tay của Trương Thành, bộ dáng nếu hắn không nói rõ thì không buông tay cho hắn đi.
Trương Thành bị hành động này của nàng dọa sợ tới mức giật mình, bàn tay mềm mịn của nữ nhân cầm lấy tay hắn, những móng tay thon dài lại bấu chặt vào cánh tay hắn, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Vậy bảo bối của ngài đâu?" Nàng hỏi.
Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ôm mặt nàng dùng sức hôn lên môi đỏ của nàng một cái.
"Trẫm nhìn không thấy bảo bối, trẫm chỉ có thể nhìn thấy đại bảo bối là nàng!"
Tần Phiên Phiên bị hắn hôn thì lập tức đỏ mặt, thực tế giữa hai người bọn họ đã làm rất nhiều chuyện thân mật hơn cả nụ hôn này, nhưng nàng vẫn là nhịn không được đỏ mặt.
Có lẽ là sau khi Hoàng thượng hôn môi nàng còn nói một câu dễ nghe như vậy nên nàng mới đỏ mặt.
Phải biết rằng từ lúc thằng nhóc con kia sinh ra, Tần Phiên Phiên cảm thấy chính mình là cái bóng đèn, là kẻ thứ ba ngăn trở giữa phu quân và nhi tử, nhưng đêm nay nàng đã có lại sự tự tin, lại lần nữa leo lên đỉnh cao của nhân sinh.
"Còn có phần thưởng thứ hai đâu?" Nàng lại lần nữa nói sang chuyện khác.
Tiêu Nghiêu tựa hồ mới nhớ tới, lập tức liền ném thánh chỉ trong tay đi, cũng không hề rối rắm chuyện hắn không nhìn rõ chữ kia nữa.
Hắn cởi giày, động tác nhanh nhẹn leo lên giường, ngoan ngoãn mà ngồi quỳ đối diện với nàng, đôi tay đặt ở trên đầu gối, sống lưng thẳng thắn, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía nàng.
"Tới lấy phần thưởng thứ hai của nàng đi!" Hắn cong môi cười đến vẻ mặt nhộn nhạo.
Tần Phiên Phiên nhướng mày, không rõ nguyên do nói: "Ở đâu?"
"Ở trước mặt nàng, là trẫm!" Hắn chém đinh chặt sắt nói.
Tần Phiên Phiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, vẻ mặt phát ngốc, lúc sau có chút buồn cười nói: "Hoàng thượng muốn đem chính mình tặng cho ta?"
"Đúng rồi, rất nhiều nữ nhân đều muốn trẫm, trẫm đều không cho các nàng ta, chỉ cho nàng. Vì nàng là đại bảo bối của trẫm!" Hắn bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, giống như Tần Phiên Phiên suốt ngày dính lấy hắn vậy.
Nàng không nhịn được cười lên tiếng, Nhị Cẩu tử uống say thì hoàn toàn đánh thức linh hồn diễn tinh trong người, động tác rồi biểu tình, cả lời nói nữa quả thực là kệch cỡm đến mức độ nhất định, vô cùng cảm thấy thẹn.
"Nàng cười cái gì, đừng có không tin, trẫm là thiệt tình. Đúng rồi, chủ yếu là làm nàng vui vẻ, đêm nay trẫm hầu hạ nàng."
Hắn vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo, tùy tiện ném ngọc đái ở trên eo xuống giường, nhưng lúc cởi đến cúc áo lại khó khăn, ngón tay không nghe lời hắn, không cởi được áo.
"Hoàng thượng, ngài làm gì vậy? Hầu hạ thần thiếp làm gì?" Tần Phiên Phiên mở to hai mắt nhìn.
"Đi ngủ chứ còn gì, hơn mười tháng rồi trẫm chưa thị tẩm, ngày thường đều dùng tay của nàng, tiểu Muốn Muốn của trẫm sắp nghẹn hỏng luôn rồi. Nhanh lên, trẫm cởi không được, nàng đến cởi giúp trẫm......"
Hắn lải nhải nói, cầm tay nàng ấn vào đai lưng của hắn, mười phần mười là quỷ đói trong sắc quỷ đầu thai chuyển thế.