Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 121 : Nhũ danh Nháo Nháo

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Thảo Hoàng Quý phi 



Beta: Nga Quý tần



Đầy mặt Hoàng thượng là mỏi mệt trách cứ, hoàn toàn làm Tần Phiên Phiên cảm thấy tức cười.Nàng muốn nhịn xuống, nhưng Hoàng thượng oán giận thật sự quá buồn cười, nên nàng trực tiếp cười thành tiếng.



Tiêu Nghiêu không kiên nhẫn mà trừng mắt với nàng, nếu không phải ma nhân tinh[1] đang ngủ bên cạnh hắn, sợ động tĩnh quá lớn làm đứa bé bừng tỉnh, nếu không hắn liền trực tiếp xuống giường đánh người.



[1] ma nhân tinh: yêu tinh liên tục quấy phá người, thường để hình dung những đứa trẻ hay quấy khóc hoặc người phụ nữ quá bám dính lấy đàn ông. (ma ở đây nghĩa mà mài, ma sát)



Tần Phiên Phiên thật sự quá đáng giận, chuyên môn cười nhạo hắn.



"Có gì buồn cười, lần sau trẫm không dỗ, cho nàng dỗ!" Hắn đè thấp giọng kêu với nàng.



Tần Phiên Phiên nhướng mày, không chút sợ hãi nói: "Thần thiếp không dỗ được hài tử. Ngài xem cái tính tình này của ngài, hài tử nhỏ như vậy, cái gì cũng đều không hiểu, ngài ôm hài tử một cái thì có làm sao? Ngài phải làm một phụ hoàng tốt, ngài nhìn một cái hài tử liền nghe lời hơn, ôm càng lâu càng ngoan, thần thiếp ôm thì hài tử đâu có ngoan như vậy. Thần thiếp muốn đưa cho hài tử hết những thứ thần thiếp có thể cho..."



Nàng bắt đầu lải nhải, chỉ là lời này càng nghe càng quen tai, sắc mặt Tiêu Nghiêu cũng càng ngày càng khó coi, đây chẳng phải là lời ban ngày hắn nói với Tần Phiên Phiên sao?



Hiện giờ toàn bộ bị nàng dùng để dỗi chính mình, ngoại trừ đổi xưng hô, trên cơ bản một chữ không kém, càng khơi dậy thêm vài phần hỏa khí ở đáy lòng hắn.



"Nàng ở yên chỗ đó đừng nhúc nhích, trẫm muốn đánh nàng!"



Cuối cùng Tiêu Nghiêu quyết định phải dạy dỗ nàng, bộ dạng đắc ý dào dạt này của Tần Phiên Phiên, rõ ràng chính là thiếu dạy dỗ.



Hắn khom lưng duỗi chân vòng qua đứa nhỏ, thật cẩn thận xuống dưới xỏ giày.



Tần Phiên Phiên lập tức nói: "Không được, ngài xuống dưới thần thiếp liền hô lên. Đánh thức hài tử, dù sao thần thiếp dỗ không tốt, vẫn là đến lượt Hoàng thượng ngài dỗ."



Tiêu Nghiêu vừa nghe lời này của nàng, cả người liền trở nên cứng đờ, hắn thật sự cực kỳ sợ dỗ trẻ con, cuối cùng do dự mãi, vẫn rụt chân trở về.



"Tần Phiên Phiên, nàng chờ đó." Hắn oán hận nói một câu.



Tần Phiên Phiên lại cười, thấp giọng nói: "Hoàng thượng còn muốn kêu nhũ danh của hài tử là Ngoan Ngoan sao? Ngoan Ngoan, Phúc Phúc, Vượng Vượng, Thuận Thuận... Thần thiếp muốn những nhũ danh đó, ngài đều nói không xứng với bảo bối của ngài, xem cái dạng này, không bằng kêu Nhíu Nhíu còn dễ nghe hơn."



"Không gọi, hài tử cũng chỉ có lúc này đây không ngoan, chờ trẫm ngẫm lại. Đặt tên là chuyện lớn của đời người, tên này sẽ theo cả đời, há có thể đặt một cái tên lung tung là xong. Trẫm đeo cái danh Muốn Muốn gần ba mươi năm, mỗi khi nghĩ đến đều cảm thấy khó chịu."



Ở điểm này, Tiêu Nghiêu kiên quyết không chịu thỏa hiệp, thậm chí còn tiếp tục giận dỗi Tần Phiên Phiên, hơn nữa lại lên án chỗ bi thảm của chính mình một lần nữa.




Kết quả hiện giờ hắn dễ dàng thỏa hiệp dùng hai chữ "Nháo Nháo", còn không bằng Nhíu Nhíu lúc trước nàng nghĩ ra.



"Nhũ danh là Nháo Nháo, còn đại danh thì phải xem biểu hiện của hài tử, nếu lại không nghe lời, làm trẫm và nàng vất vả như vậy, trẫm sẽ đặt tên là Na Tra!" Tiêu Nghiêu vẫn không đành lòng định ra đại danh, chỉ là xem bộ dáng nghiến răng nghiến lợi lúc hắn nói lời này, Tần Phiên Phiên cảm giác ngày Tiêu Nháo Nháo bị gọi là Na Tra đã không xa.



Nàng lại lần nữa cười to ra tiếng, trêu chọc nói: "Ha ha,hai tên của hắn cộng lại với nhau là thành Na Tra nháo hải. Đáng tiếc thần thiếp không hoài thai mấy năm, bằng không cũng có thể sinh ra một nãi oa nhi có ba đầu sáu tay để đại náo long cung."



"Hắn bây giờ có khác gì đang nháo hải không, thật là cái ma nhân tinh! Hắn khẳng định giống nàng, trẫm khi còn nhỏ rất ngoan, chỉ có tính tình của nàng mới có thể như thế." Tiêu Nghiêu vừa nói vừa tiếp nhận tiểu nãi oa từ trong ngực nàng.



Nhìn Tần Phiên Phiên đậu hài tử vui vẻ như vậy, hắn cũng ngứa tay, tiểu nhân nhi nhỏ như vậy lúc không khóc không nháo lớn tiếng cười vui đặc biệt đáng yêu, thật là yêu thương như thế nào cũng không đủ.



Tần Phiên Phiên bĩu môi, căn bản không thừa nhận, lập tức phủ nhận nói: "Mới không giống thần thiếp. Khi còn nhỏ thiếp rất nghe lời, lúc biết nói thì đã biết nói lời cát tường. Ngày tết ở nhà, từ tổ mẫu đến phụ thân mẫu thân đều thích nghe thần thiếp nói lời cát tường như ý. Thần thiếp nhưng không có tư cách làm ầm ĩ. Hoàng Thượng ngài là hài tử của Cao thái hậu, Cao thái hậu lại là nữ nhân mà tiên hoàng sủng ái nhất, ngài khẳng định làm ầm ĩ đi."



"Không phải trẫm!"



"Vâyu cũng không giống thần thiếp!"



Hai người lập tức cãi vui tại chỗ, Liễu Âm đứng bên cạnh trợn trắng mắt dưới đáy lòng: Hai vị chủ tử nói thật giống như có nghĩa khác ấy, nếu là làm người có tâm nghe thấy còn tưởng rằng lai lịch của Đại hoàng tử không rõ ràng đấy.



"Ai da, ngoan tôn của ai gia đâu? Hoàng tổ mẫu tới thăm ngươi, cho ngươi mang theo thật nhiều thứ hay ho."



Hai người đang cãi hăng say thì Cao thái hậu liền tới, bà không tới một mình, trong tay nắm một cái dây thừng, một đầu khác của dây thừng buộc một con dê, bị bà kéo vào Thưởng Đào các.



May mắn hiện giờ đoàn người bọn họ đang phơi nắng ở ngoài điện, nếu không con dê này mà vào trong nội điện, thật đúng là khó có thể tưởng tượng.



"Kỉ kỉ ——" một trận ríu rít la hét ầm ĩ truyền đến, phía sau Thái hậu có cung nhân đi theo trong tay dẫn theo hai cái lồng.



Một lồng là mấy con gà choai choai lông màu vàng, một lồng là mấy con vịt lớn hơn một chút, bọn chúng đều phi thường hoạt bát, lập tức khiến cho ngoài điện tràn ngập hoạt bát âm thanh.



Tiểu gia hỏa lập tức đã bị âm thanh này hấp dẫn lực chú ý, Cao thái hậu đem dây thừng đưa cho cung nhân, làm người bưng bồn nước ấm rửa tay, lau khô lúc sau mới ôm hắn.



"Xem, đây là dê, lớn lên cùng tiểu thúc thúc của ngươi có điểm giống, mị mị mà kêu. Này đó là gà con và vịt con, trước kia Hoàng tổ mẫu đều đã từng nuôi qua..."



Nàng ôm tiểu oa nhi, trải qua từng con vật một, tiểu gia hỏa vô cùng cao hứng, mở to đôi mắt to đen láy xem.



Tần Phiên Phiên cùng Tiêu Nghiêu nhìn nhau liếc mắt một cái, thực tốt, bọn họ rốt cuộc đạt thành thống nhất, Nháo Nháo thích làm ầm ĩ như vậy, thực hiển nhiên là giống Cao Thái hậu.