Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 123 : Mở tiệc ăn tết

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Cảnh Thục viện



Beta: Thư Thục nghi



Nguyệt Quý phi nghe nàng nói như vậy, không khỏi nhếch khóe miệng lên cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức.



"Lời nói Nguyệt Quế nữ thần vẫn là không cần phải đưa ra, bây giờ nói ra cũng chỉ còn lại vẻ làm kiêu thôi. Ở trong lòng của Hoàng thượng, ta không phải là mặt trăng trên trời mà là vũng lầy trên đất, đục không chịu nổi. Nếu không sao có thể tin vào lời của tên tiểu nhân Tần Phiên Phiên kia nói như thế chứ, đưa ta vào trong lãnh cung đây?"



Chuyện này đối với nàng, mãi mãi là điều canh cánh ở trong lòng.



"Hoàng thượng vì muốn phong Tần Phiên Phiên làm Hoàng Quý phi, hàng phân vị của ta phải nhường đường cho Tần Phiên Phiên." Chúc Mẫn híp mắt lại, coi như đã qua được hơn hai tháng, nhưng nhắc lại chuyện này, nàng vẫn một bộ dạng cắn răng nghiến lợi.



Mặt mày Nguyệt Quý phi không thay đổi nói: "Có nghe rồi."



Nàng nhìn về phía Chúc Mẫn, tỉnh táo nói: "Đây đều là chuyện sớm hay muộn, đợi đến lúc Đại Hoàng tử lớn lên thêm một chút nữa, vị trí Hoàng hậu cũng nên định, rồi tiếp sau đó chính là vị trí Thái tử. So với người khác thì Hoàng thượng đều thấy rõ, hắn và Tiên hoàng đều chung tình như nhau, gặp người kiếp này tình cảm chân thành, sẽ từng bước mà thay nữ nhân kia suy nghĩ kỹ, thăng phân vị cho nàng ta cũng không khiến bị nguy hiểm, rõ ràng là vị trí Hoàng hậu cũng được, nhưng mà hắn lại sợ triều thần phản đối cho nên mới từng bước một chậm rãi mà tiến lên."



Nguyệt Quý phi nói đến đây, trên mặt biệu lộ vẻ ủ rũ, dường như càng thêm rõ ràng, khẽ thở dài một hơi nói: "Hắn so với Tiên hoàng còn tuyệt tình hơn, ngoại trừ đối xử với tình cảm chân thành kiếp này ra thì những nữ nhân khách đều không có chỗ trống nào cả. Chẳng qua Hoàng thượng không phải là một ngươi hay giận cá chém thớt, tỷ tỷ nếu như người từ giờ trở đi ngoan ngoãn ở tại Đoan Mẫn điện của người, không làm loạn cũng không gây chướng mắt, cứ như vậy thì ngươi có thể làm Mẫn Phi nương nương cả đời. Nhưng mà nếu như người chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, chỉ sợ cũng tới nơi này ở chung với ta."



Sau những lời nói của nàng vừa dứt, thì bên trong căn phòng đắm chìm trong một mãnh yên tĩnh như chết.



Thật lâu sau, Chúc Mẫn mới mở miệng nói lần nữa: "Không nghĩ tới Nguyệt muội muội đã ở chỗ này hai năm, vậy mà đã hiểu biết nhiều rồi đấy, một dáng vẻ đã hiểu rõ trần gian thế này là muốn xuất gia làm ni cô sao? Như thế là muốn không tranh không đoạt ư."



"Không phải là ta không tranh không đoạt, mà là ta không tranh nổi cũng đoạt không được. Ta cũng là vì muốn tốt cho người, tuy nói đều không được Hoàng thượng sủng hạnh, về sau cũng sẽ không có con cái, nhưng mà ngươi ở Đoan Mẫn điện kia so với lãnh cung cũng tốt hơn mấy phần mà." Nguyệt Quý phi trầm giọng nói.



"Đúng như lời ngươi nói, dù sao cũng không được Hoàng thượng sủng hạnh, không con nối dõi, vì cái gì cũng không còn mà không liều một lần chứ? Chân trần không sợ mang giày, muội muội ngươi bây giờ đã không còn gì cả, còn có cái gì để tổn thất chứ? Nhưng mà Tần Phiên Phiên thì không giống vậy, nàng ta có được sủng ái còn có con cái, chỉ sợ tâm tư càng lúc càng lớn, đợi đến thời điểm bị mất đi sẽ hối tiếc không kịp."



Chúc Mẫn giống như một nàng tiên cá ở biển mê hoặc thuỷ thủ vậy, lợi dụng việc Nguyệt Quý phi không cam tâm, từng câu đều đâm lên trên trái tim của nàng.



Rốt cuộc Nguyệt Quý phi ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Trước đó Mẫn Phi nương nương vẫn luôn lợi dụng nhược điểm của các tỷ muội khác, từng bước đem các nàng kéo xuống nước, để các nàng xông pha chiến đấu thay ngươi? Sao nào, trước đó Nhàn Quý phi bị ngươi tự tay vặn ngã, khiến cho ngươi không nhân thủ có thể dùng, nên đến trong lãnh cung lôi kéo người? Vẫn như lúc ban đầu ở trong Vương phủ đi, thời điểm Nhàn Quý phi sai người ám sát ngươi, ta không có giúp ngươi, cho nên ngươi ghi hận trong lòng, cũng muốn dùng một chiêu lá phải lá trái, khiến cho ta bị làm tới nằm nửa liệt người mới tính hả giận?"



Mặc dù Nguyệt Quý phi bị nhốt ở trong lãnh cung, nhưng mà nàng cũng không thiếu cách lấy được tin tức, chủ yếu vẫn là do Lâm gia không hề từ bỏ nàng, để cho cung nữ trước kia của nàng đến lãnh cung, vụng trộm nhét bạc, nơi này thuộc về ngoại lai là hoàn toàn chính xác, không có tiền bạc thì không cạy được miệng mở ra.



"Đến cái này mà muội muội đều có thể đoán được, xem ra ngươi cũng thấy rõ ràng. Vậy ta cũng không miễn cưỡng người, coi như hôm nay ta không đến đấy, hai vị Quý phi Lâm gia các ngươi đều ở trong lãnh cung, trong đó một vị đã điên rồi, dù sao Lâm gia triệt để không trông cậy vào được. Nhìn dáng vẻ này của Hoàng thượng, ấp ủ với uy tín của thế gia lâu năm, hắn nhất định muốn sửa trị. Lâm gia các ngươi cũng là thế gia uy tín lâu năm, hơn nữa còn không có quan viên đương triều lợi hại gì, nói không chừng lúc ngươi còn sinh thời vẫn có thể nhìn thấy Lâm gia hoàn toàn suy tàn đấy."



Chúc Mẫn hừ lạnh một tiếng, sau khi nói một đoạn trôi chảy xong, thì xoay người rời đi.




Tần Phiên Phiên nói khẽ: "Vất vả Trương tổng quản, những thứ này để ngươi mang theo Trương Thành bọn hắn mua rượu ăn uống đi."



Nàng vừa nói vừa từ trong tay áo móc ra một cái hầu bao, tự mình đẩy vào trong tay của hắn.



Trương Hiển Năng do dự một chút, lấy trình độ được sủng ái của Tần Phiên Phiên, hoàn toàn không cần cho hắn những thứ này, chẳng qua trên mặt Hoàng Quý phi vẻ tươi cười rất thân thiết, cuối cùng hắn vẫn nhận lấy.



Tần Phiên Phiên nghe hắn nói bốn chữ "Tắm rửa thay đồ" này, liền biết hoàng thượng có ý gì.



Lúc trước nói kỳ hạn được sinh hoạt vợ chồng ba tháng, bây giờ đã qua hơn ba tháng, đêm lại là đêm ba mươi, chắc hẳn Hoàng thượng đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, đợi đến một đêm xuân sắc đây mà.



Tần Phiên Phiên nghĩ tới những thứ này, không khỏi cong cong khóe môi.



Đợi lúc nàng tắm rửa, quả nhiên nhìn thấy Hình ma ma đã cầm tất cả bút lông và thuốc màu, ở ngay bên ngoài ao tắm chờ đợi.



Thời điểm nàng đi tắm, theo như thường lệ thường nằm sấp lên mặt bàn, lúc này Hình ma ma ngược lại vui vẻ ra mặt, một chút cũng không vì mình có vẽ được hay không mà lo lắng, dù sao chỉ cần xuất hiện trên người Tần Phiên Phiên, Hoàng thượng đều sẽ thích.



Dù là hơi có chút tì vết, rơi vào trong mắt Hoàng thượng, cũng nhất định là cực kỳ đáng yêu.



"Nương nương, mực nước này có chút lạnh, ngài chịu đựng chút, động tác của lão nô sẽ nhanh hơn chút." bà vừa nói vừa chấm chấm mực nước, từ đầu tới đuôi ngoại trừ màu đen, cũng không dùng qua màu sắc khác.



"A, hôm nay ma ma vẽ tranh đen trắng sao?" Nàng không khỏi tò mò hỏi một câu.



"Không phải vậy, Hoàng thượng không muốn vẽ, mà để lão nô viết chữ. Nói là gần đây ngài nhất định phải vẽ lên, để ngài thời thời khắc khắc ghi nhớ trong lòng."



Đương nhiên là tùy ý Tần Phiên Phiên hỏi han, những người phục vụ đều không dám nói cho nàng đến cùng là chữ gì, Hoàng thượng nhất định muốn tự mình nói ra.



Tần Phiên Phiên lắc đầu bất đắc dĩ, mặc sa y vào, ở bên ngoài trùm lên áo choàng thật dày, một đường chạy chậm vọt đi tới nội điện.



Đoạn đường nàng chạy tới này, mặc dù gió lạnh quất vào mặt, nhưng thân thể dường như tỏa ra nhiệt, hồi lâu chưa phát hiện ra chuyện gì, nàng đối với đêm nay cũng cực kỳ mong đợi.



Thậm chí sau khi Tần Phiên Phiên đi vào nhất định phải bổ nhào vào trong ngực của Hoàng thượng, sau đó điên cuồng hôn hắn, động tác này đều đã nghĩ kĩ rồi.



Nhưng đợi đến lúc nàng chân chính đi vào, mới phát hiện ánh nến lờ mờ bên trong nội điện, tiếng ngáy như sấm.