Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 125 : Mùng một đầu năm

Ngày đăng: 11:45 30/04/20


Edit: Lan Sung nghi



Beta: Rine Hiền phi



Tần Phiên Phiên lại bị hôn đến đầu óc quay cuồng lần nữa, mắt nàng đã sắp nổi đầy sao rồi, căn bản là không chống đỡ được nữa.



Đến cả long sàng cũng lung lay, dường như giống với lần thi đua thuyền vào dịp Trung Thu vừa qua, lắc đến não người ta cũng đau, sợ là chỉ sau một giây đồng hồ, cái giường này sẽ bị hai người lung lay đến sụp mất.



"Trẫm cũng muốn nghỉ, chỉ là trong người trẫm có thật nhiều tinh lực dư thừa, nếu không sử dụng hết, sợ là năm mới này sẽ trôi qua không yên ổn." Sau khi hắn nói xong lại trầm mặc lần nữa, trái ngược với cái miệng yên lặng, thân thể lại phấn khích hơn không ít.



"Phiên Phiên, nàng biết sau lưng nàng viết gì không?" Hắn bớt ra chút thời gian hỏi nàng một câu.



Tần Phiên Phiên sao còn có thể nghe hiểu hắn đang nói gì, nàng cảm thấy bản thân lắc lư còn có thể phát ra tiếng, trong đầu và tai đều có vô số nước, lắc lư một cái liền rung chuyển ầm ầm.



Nàng lắc lắc đầu, nói không thành tiếng.



"Vậy nàng không thể đoán xem à." Hắn vừa nói vừa dùng sức, long sàng càng kẽo kẹt mạnh hơn.



Nghe những lời ngứa tai này, mặt Tần Phiên Phiên cáu đến đỏ bừng, nàng mở miệng nói: "Thần, thần thiếp không đoán được."



Đương nhiên mấy lời này rất rời rạc, truyền đến tai Tiêu Nghiêu lại giống như một liều thuốc kích tình, khiến cho hai mắt hắn đỏ lên.



"Nào, để trẫm đọc cho nàng nghe thử. Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu không giáo, tính nãi dời..... (Chó không dạy, tính không đổi)" Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên trong điện.



Tần Phiên Phiên ngẩn ra, không ngờ tới vậy mà sau lưng nàng thật sự viết Tam Tự Kinh.



"Ôi, lưng nàng thật sự quá nhỏ, cho dù Hình ma ma viết chữ rất nhỏ, cũng chỉ viết được mấy câu thôi." Hắn vừa nói vừa hôn lên lưng nàng.



Cánh môi của nam nhân rất nóng, dường như bởi vì hắn đang làm chuyện phát ra sức nóng, cho nên đến môi cũng bắt đầu ấm lên rồi.



Tần Phiên Phiên bị hắn làm nóng đến phát run, nhưng nam nhân lại càng thêm phấn khích.



"Lúc trước, nàng còn muốn diễn theo kịch bản hiền thê lương mẫu, ở phía sau lưng viết lên mấy lời khuyên, thật khiến trẫm hoảng sợ. Hiện tại viết Tam Tự Kinh, trẫm đã không còn kinh hãi như trước nữa, thậm chí cả người còn tràn đầy năng lượng. Trẫm đã tìm được cách hay, lúc sau lại vướng phải hoàn cảnh có lòng mà không đủ lực, trẫm liền nhìn những thứ trên lưng nàng, Phiên Phiên, nàng xem, có phải trẫm tràn đầy tinh thần hay không?"



Lúc hắn hỏi như vậy, còn di chuyển thân thể theo bản năng, khiến cho hai người càng kết hợp chặt chẽ hơn.



Tần Phiên Phiên lại run lập cập, nàng hoàn toàn sợ cơ thể nam nhân này, cho dù hắn dậy từ sáng sớm nhưng tinh thần lại quá dư thừa, thực sự triệt để dọa đến nàng.



Chờ đến lúc hai người cuối cùng cũng kết thúc, cả người Tần Phiên Phiên gần như đã thích nghi với cảm giác giống như vừa vớt ra từ trong nước vậy, cả người đổ mồ hôi, trên người nhớt nhớt dính dính, chăn cũng ướt sũng.



Tiêu Nghiêu trực tiếp bước xuống giường, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo ngoài, vớt nàng từ trong chăn ra, tìm cái áo choàng bọc nàng lại.
Tranh như vậy thật không thú vị, dù sao đều là nữ nhân đáng thương vì mất đi thánh sủng, hà tất phải làm khó nhau.



Tần Phiên Phiên dặn dò vài câu ở Thưởng Đào các, lúc đến yến hội liền có hơi chậm, chỉ là những phi tần khác sẽ không để ý, dù sao thì Hoàng thượng cũng chưa tới mà.



Sau khi một đám phi tần hành lễ với nàng, liền tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện, căn bản không để ý đến nàng.



Cô lập Tần Phiên Phiên, đây là hành động mà các nàng nhất trí đạt được lúc trước, đánh thì đánh không lại, mắng cũng mắng không được, âm mưu quỷ kế gì cũng không cùng được, Hoàng thượng hoàn toàn đứng về phía nàng ta.



Để bản thân không xui xẻo, còn khiến nàng khó coi, chỉ có thể làm chút chuyện an ủi tâm lý như vậy thôi.



Thấy tất cả mọi người đều không để ý đến nàng, cho dù đạt được ân sủng của Hoàng thượng thì sao chứ, trong hậu cung này, nàng vẫn không có chị em tốt nào.



"Hoàng thượng giá lâm, Thái hậu nương nương giá lâm------"



Giọng nói bén nhọn của thái giám truyền đến, hai vị chính chủ cuối cùng cũng đến, đại điện mới vừa rồi còn nhốn nháo rộn ràng lập tức trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ với hai người.



Dạ tiệc chính thức chuẩn bị bắt đầu rồi, Chúc Mẫn lại có chút thất thần, nàng ta liên tục nhìn về phía cửa hông ở hậu điện, giống như đang đợi người nào đó.



Cùng lúc đó ở Lãnh cung, bên trong một căn phòng tràn ngập không khí âm trầm.



Khắp nơi đều yên tĩnh, ngoại trừ mấy cung nữ đang tụ lại nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa. Hôm nay, mấy đại thái giám và ma ma kia đều đến nơi khác uống rượu, không ít người bất an với tình hình này, muốn tạo giao tình tốt với mấy cung nữ thái giám có mặt mũi ở các cung khác, đi ra khỏi Lãnh cung âm trầm này, chỉ có nhóm tiểu cung nữ không có bản lĩnh gì trông chừng nơi này. 



Phi tần bị đưa đến Lãnh cung không nhiều lắm, các nàng cũng không cần canh giữ ở bên ngoài.



Bỗng nhiên có một cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó có một nữ nhân đầu tóc tán loạn lao ra từ bên trong, bắt đầu la to chạy ra bên ngoài.



Mấy tiểu cung nữ đang đùa giỡn, nghe được tiếng la hét, ngã sấp ngã ngửa mà mà nhào ra từ trong phòng.



"Ta muốn đi tìm Hoàng Thượng, Tần Phiên Phiên là hồ ly tinh..."



Minh Quý phi chạy như điên, hoàn toàn là dáng vẻ phát điên, mấy tiểu cung nữ đều bị dọa hoảng, vội vàng đi ngăn nàng ta lại, một đám vẻ mặt đau khổ.



Bởi vì chỉ có mấy tiểu cung nữ ở đây, suýt nữa đã để Minh Quý phi thoát ra, vẫn là đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Nhàn Quý phi đứng ra chỉ huy các nàng cản người lại, hơn nữa còn mang Minh Quý phi về lại phòng, tìm khóa khóa lại lần nữa.



Một tiểu cung nữ trong đó thở phào nhẹ nhõm, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Chuyện Minh Quý phi là thế nào? Các ma ma không phải đã nói là không cần khóa sao? Bệnh điên của nàng đã khỏi, sao lại tái phát rồi?"



"Ai mà biết, có thể là hôm nay giao thừa, tức cảnh sinh tình thôi. Tóm lại chúng ta vẫn nên cảnh giác thì tốt hơn."



Mấy tiểu cung nữ thấp giọng thảo luận vài câu, ai cũng không để ý có một người vừa đi ra khỏi Lãnh cung từ phòng cách vách phòng Minh Quý phi.