Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 128 : Mềm lòng với nàng

Ngày đăng: 11:45 30/04/20


Edit: Cảnh Thục viện



Beta: Nhã Thục dung



Phía trước có tiểu thái giám cầm đèn lồng, Trương Hiển Năng theo sát phía sau, Tiêu Nghiêu thì bước nhanh chân.



Toàn bộ đội ngũ đều lặng yên im ắng, nhanh chân đi về phía trước, dường như không muốn dọa người đang ca hát kia, đương nhiên có mấy tiểu thái giám cũng không biết kẻ ca hát kia là người hay là quỷ nữa.



"Hoàng thượng, Hoàng thượng."



Tiếng ca bỗng nhiên ngừng lại, ngay sau đó truyền đến hai âm thanh kêu lên một cách lạnh lẽo.



Tiểu thái giám đi đằng trước lập tức ngừng lại, cả người đều run rẩy sợ hãi. Âm thanh này thực sự quá dọa người rồi, vì sao giọng điệu nói chuyện lại lạnh như thế chứ, có phải nữ quỷ xuất hiện hay không?



"Đi đi chứ, thất thần làm cái gì?" Tiêu Nghiêu lạnh giọng thúc giục một câu, lông mày của hắn nhíu lại thật chặt.



Những tiểu thái giám này còn quá trẻ, một chút việc nhỏ cũng không chịu được. Lúc này tốt nhất là làm như không nghe thấy gì, tranh thủ thời gian hồi cung mới đúng, bằng không hắn lại bị ai đó cuốn lấy.



"Nô tài đi ngay đây." Khuôn mặt tiểu thái giám tràn đầy chán nản, vừa nói vừa vội vàng bước đi nhanh hơn.



Nhưng mà đoàn người còn chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên thấy trước mặt có vị nữ tử mặc váy trắng bay từ trên cây xuống.



"A a a a..." Tiểu thái giám cầm đèn ở phía trước lập tức kêu lên thất thanh, sau đó ánh mắt hắn nhìn xuống chân của nữ tử kia, tiếng kêu liền im bặt.



"Có chân, không phải quỷ." Tiểu thái giám ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói.



Mấy tiểu thái giám còn lại đã bị dọa đến nỗi mặt không còn chút máu, nghe được câu nói đó liền vô thức nhìn thoáng qua, tất cả nhìn thấy đôi chân thì lập tức yên lòng.



"Không phải quỷ thì ngươi la cái gì?" Trương Hiển Năng đưa tay tát hắn một cái, thằng ranh con Trương Thành này thật không có gan mà, chỉ thiếu chút nữa là hù dọa hắn luôn rồi.



"Cái này... cái này bỗng nhiên rơi xuống, nô tài sợ lắm. Thật là, gần sang năm mới còn thắt cổ làm cái gì?" Tiểu thái giám bất mãn lẩm bẩm một câu, đương nhiên là rất không hài lòng đối với việc nữ tử này bỗng nhiên xuất hiện.



"Hồng đậu sinh nam quốc [1]..." Tiếng hát du dương lại truyền đến lần nữa.



[1]: 相思



紅豆生南國,



春來發幾枝。



願君多采擷,



此物最相思。



Tương tư



Hồng đậu sinh nam quốc,



Xuân lai phát kỷ chi.



Nguyện quân đa thái hiệt,



Thử vật tối tương ti (tư).



Dịch nghĩa



Đậu đỏ sinh ở phương nam,



Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.



Xin chàng hãy hái cho nhiều,



Vật ấy rất gợi tình tương tư.



Nếu so sánh tiếng hát này với sự lạnh lẽo mờ mịt trước đó, thì quả thật cảm thấy rất dễ nghe.



"A, không phải thắt cổ, là người sống." Tiểu thái giám vẫn tràn đầy kinh ngạc.



Trương Hiển Năng thực sự bị hắn làm cho tức chết. Hoàng thượng còn chưa nói câu nào, hắn đã lải nhải ở chỗ này, nói ra tất cả những điều không nên nói, đúng là sau khi bị giật mình thì lá gan lớn hơn rất nhiều so với trước đó.



Gương mặt của Tiêu Nghiêu từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, giọng hát bài này có chút quen thuộc, chắc chắn hắn từng nghe qua, nhưng cụ thể là nghe được ở đâu thì hắn đã quên hoàn toàn rồi.



Điều duy nhất có thể khẳng định chính là trước đây rất lâu hắn đã từng nghe. Nếu công tâm mà nói, người hát bài này coi như cũng khá hay.



Bỗng nhiên nữ tử đang treo trên cây chuyển hướng chân, bắt đầu nhảy múa không ngừng, hai tay nàng giơ cao lên đầu kết hợp với y phục vải tơ màu trắng diễm lệ, động tác cực kỳ linh hoạt.



Nàng ta cứ treo thân trên vải lụa như vậy, cả người lơ lửng giữa không trung, không ngừng bày ra đủ loại tư thế, quả thật mười phần xinh đẹp, cực kỳ hấp dẫn người.



Mấy tiểu thái giám đều ngây người mà nhìn, bọn hắn chưa từng nhìn thấy qua loại vũ đạo này. Vậy mà trước đây, suốt ngày bọn hắn ở trong Long Càn cung hầu hạ, tự cho là vẫn gặp qua rất nhiều chuyện trên đời, mắt cao hơn đầu.



Đi theo Hoàng thượng được hưởng không ít thứ, rất nhiều vũ đạo cũng được xem qua rồi, nhưng thể loại treo hai mảnh vải trên cây rồi nhảy múa[2] như thế này, thật đúng là hiếm thấy.



[2]: Biểu diễn đu dây


Nguyệt Quý phi quỳ xuống khóc rồi lại dập đầu cầu xin tha thứ, thế nhưng từ đầu tới cuối, nam nhân ở trước mắt đều biểu lộ dáng vẻ thờ ơ.



Cuối cùng nàng cảm thấy tuyệt vọng, một khắc này, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới như muốn sụp đổ, nàng đứng thẳng người rồi chạy đi, không muốn cho bất kỳ kẻ nào tìm tới nàng. Nàng muốn trốn đi, trốn ở trong hậu cung này, trốn một mực đến chết mới thôi.



"Đụng..." một tiếng động vang lên, nàng chạy quá nhanh, lập tức lảo đảo một chút rồi té ngã trên đất.



Cho dù ai cũng biết rằng lần té ngã này không nhẹ, chắc chắn vô cùng đau nhức. Thế nhưng sau khi Nguyệt Quý phi đứng dậy, cả tro bụi cũng không kịp phủi, ngay lập tức tiếp tục chạy về phía trước, đầu không dám quay lại.



"Hoàng thượng, phải làm sao mới ổn đây?" Trương Hiển Năng thấp giọng hỏi một câu.



Lông mày của Tiêu Nghiêu không nhíu lại lần nào, tiện tay chỉ hai tiểu thái giám bên người, thấp giọng nói: "Hai người các ngươi theo sau quan sát, chỉ cần nàng ta vẫn sống mà không tự tử là được, đợi nàng ta chạy không nổi nữa thì cho người kéo lên xe, tối hôm nay dù thế nào cũng phải đưa ra ngoài. Trương Hiển Năng, ngươi vất vả một chuyến, tự mình đưa đến Lâm gia, nói cho rõ với Lâm đại nhân bên kia, không nên dạy dỗ nữ nhi làm gì, cũng không cần đưa vào trong cung nữa."



Hắn nói xong lời nói này liền xoay người đi, đoàn người vốn dĩ đông đúc bị hắn phân phó đi một nửa, cuối cùng chỉ còn lại mấy tiểu thái giám theo hắn hồi cung.



"Hoàng thượng."



Tần Phiên Phiên xem hết tuồng vui này mới từ phía sau cây đi tới, đương nhiên nàng giả bộ như mình vô tình đi ngang đây.



Nhưng lúc nàng gọi một tiếng, Tiêu Nghiêu liền quay đầu đánh giá nàng một lượt, cười hỏi: "Ở góc tường nghe lén được bao lâu rồi?"



Trên mặt Tần Phiên Phiên vốn đang treo nụ cười ôn nhu, sau khi bị hắn nói một câu, lập tức giảm lại mấy phần, không hài lòng nói: "Làm sao chàng biết ta nghe lén? Ngay từ đầu đã biết, cho nên mới lãnh khốc vô tình với Nguyệt Quý phi như vậy, vì biểu hiện cho thần thiếp nhìn sao?"



Tiêu Nghiêu bị nàng tra hỏi điều này thì bật cười một tiếng, hiển nhiên mang theo vài phần ý tứ khinh thường.



"Trẫm còn cần biểu hiện cho nàng xem nữa sao? Nếu trẫm không nguyện ý làm gì, thì tám đầu trâu cũng đừng mong sẽ khiến trẫm khuất phục. Nhưng nếu là việc trẫm muốn làm, thì chỉ mình nàng là đủ rồi." Nam nhân chờ nàng đến cạnh, đưa tay bao trùm lên tay của nàng.



Mười ngón tay của hai người đan chặt, cảm giác lấp đầy khe hở kia, thật sự quá mức thân mật, khiến Tần Phiên Phiên vui vẻ đến nỗi cười híp mắt lại.



"Dạo này lời nói của Hoàng thượng càng lúc càng trở nên dễ nghe. Vậy chàng nói xem, mới vừa rồi vì sao còn mềm lòng, không chỉ cho Nguyệt Quý phi lựa chọn, mà còn cho nàng ta thời gian ba ngày cân nhắc, dù nàng ta đã cự tuyệt?" Tần Phiên Phiên vuốt khóe môi cười khẽ, nhưng một phần lại muốn kềm chế, không muốn mình quá mức tự đắc vênh váo.



"Không phải trẫm nhìn nàng ta nên mềm lòng, trẫm nhớ tới ngươi nên mới mềm lòng. Nàng ta tội nghiệp cầu xin tha thứ như vậy, trẫm liền sợ hãi. Nếu có một ngày ngươi phải đi cầu xin người khác tội nghiệp như vậy, trẫm hi vọng người kia cũng có thể mềm lòng với người một chút, cho thêm ngươi vài cơ hội, không muốn lạnh tâm lạnh phổi mà một gậy đánh chết."



Tiêu Nghiêu nhíu mày, tốc độ nói chuyện có chút chậm, hiển nhiên hắn cũng không xác định được rốt cuộc mình đang nói cái gì, cứ một mực châm chước.



Nhưng mà Tần Phiên Phiên lại lập tức nghe hiểu, cái mũi của nàng có chút cay cay.



Chỉ có người nâng nàng trong lòng mới sợ nàng gặp phải chuyện khó khăn không mong muốn, dù cho không thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ lo sợ.



Dù chỉ có một tia khả năng, hắn cũng nguyện ý mềm lòng một chút.



Nàng nháy mắt, để gió lạnh mang đi chút ẩm ướt nơi khóe mắt, ra vẻ bất mãn nói: "Hoàng thượng đang nói gì vậy? Ta ngoại trừ cầu xin chàng ra, còn có thể cầu xin ai chứ? Đừng nói là vì thần thiếp, chàng mềm lòng là vì chàng muốn đến lúc ta khẩn cầu có thể làm như không thấy, nên bây giờ luyện trước một lần?"



"Nói bậy, sao trẫm có thể làm như không thấy nàng đang cầu xin được. Lần trước nàng lấy chuyện mang thai lừa gạt trẫm, trẫm tức giận đến mức thả nàng vào trong rừng, nói muốn mãnh thú ăn nàng. Kết quả nàng còn mắng trẫm, chết không cầu xin, trẫm cưỡi ngựa mới đi vài chục bước lại hối hận, lập tức quay trở lại vụng trộm quan sát nàng. Lại nhìn thấy nàng ngã khụy, khóc nức nở, đáng thương đến mức không nhìn được, không phải trẫm lập tức trở lại sao? Giúp nàng lau nước mắt, còn giúp nàng giặt khăn lau miệng, trẫm không chê nàng nôn mửa có mùi. Cho dù bây giờ nhắc lại, trẫm vẫn cảm thấy khi đó trẫm không hề quá đáng chút nào đâu!"



Tiêu Nghiêu liếc mắt về phía nàng, cực kỳ bất mãn.



Tần Phiên Phiên lập tức ho nhẹ một tiếng, ở trong lòng điên cuồng vung một cái tát với chính mình, thật là hết chuyện để nói.



"Hoàng thượng, khi nói chuyện mà lôi chuyện cũ ra nói là không tốt, nữ nhân mới lôi chuyện cũ ra thôi!" Nàng thấp giọng lẩm bẩm một câu, muốn chặn miệng của hắn.



Không nghĩ tới Tiêu Nghiêu lại càng thêm kích động, mở to hai mắt nhìn nàng: "Dựa vào cái gì mà không cho phép lôi chuyện cũ, ngươi nói lại được thì cứ nói lại đi. Nàng cũng đã từng lật lại chuyện cũ với trẫm, biểu hiện của trẫm tốt như vậy, nàng vẫn lật chuyện cũ!"



Tần Phiên Phiên có chút bất đắc dĩ đưa tay vuốt mặt mình một cái, trên mặt dường như có chút đau.



Lúc cẩu tử tức giận gào thét, tốt nhất đừng có mà gâu gâu với hắn, để cho hắn gào một mình, gào xong coi như xong, chuyện này liền bỏ qua.



"Nàng xem, một chút cũng không phản đối sao? Lúc đó nàng quá phận, chuyện sai nhất là không cầu xin trẫm, còn mắng trẫm. Nàng có biết đã bao lâu ta không bị mắng chưa?"



Đáng tiếc sự yên lặng của Tần Phiên Phiên cũng không thể đổi lấy hòa bình, ngược lại càng khiến Hoàng thượng thêm kích động, xưng hô từ trẫm biến thành ta, đủ để thấy hắn canh cánh chuyện này trong lòng đễn cỡ nào.



"Thần thiếp biết sai, không phải trước đây chàng cũng lừa ta một lần sao, cái này coi như là qua lại, huề lẫn nhau." Nàng vô lực phản kích.



"Làm sao trẫm có thể lừa gạt nàng? Đã nói rồi, mà những cảm xúc khủng hoảng kia cũng đều do chính nàng tạo áp lực. Nàng lừa trẫm hơn mấy tháng, thành công vặn ngã một Quý phi, nếu không phải sau này trẫm phát hiện điều không ổn, dùng dùng nhị tỷ của nàng để cho nàng lòi đuôi, thì nàng định kết thúc thế nào? Trẫm tốt tính quá! Huống hồ cái gì mà triệt tiêu, trẫm chưa từng nói những câu này."



Tiêu Nghiêu chết cũng không nhận.



Tần Phiên Phiên lập tức muốn trở mặt, trước đó mắng nàng thì nàng liền nhịn, dù sao quả thật là do nàng đuối lý.



Nhưng trước đó Hoàng thượng rõ ràng đã từng nói triệt tiêu, vậy mà bây giờ lại chơi xấu!



"Chàng đã từng nói triệt tiêu, miệng vàng lời ngọc cơ mà!"



"Vậy nàng có giấy cam đoan sao? Những ước định trọng yếu giữa hai người chúng ta, trẫm đều sẽ viết lại trên thánh chỉ cho nàng làm giấy cam đoan, chuyện triệt tiêu này, nàng có giấy cam đoan không?" Tiêu Nghiêu nghiêm túc hỏi nàng.



Tần Phiên Phiên:...



Ta có cái đầu quỷ ngươi ấy!



Nàng cắn răng nghiến lợi định nói thật nhiều, nhưng trong đầu nghĩ tới vô số câu nói thì đều cảm thấy không có tác dụng phản bác, cuối cùng chuyển đề tài: "Vậy về sau chàng không mềm lòng với nàng ta nữa, là vì cái gì? Còn đưa Nguyệt Quý phi xuất cung, còn gọi nàng ta là Lâm thị, quả thực là bức nàng ta vào đường chết."



"Việc này không nói rõ hết được, muốn giải quyết triệt để một lần, tuy vất vả mà suốt đời nhàn nhã. Trẫm không bức nàng ta vào đường chết, sau này sẽ là nàng ta bức nàng vào đường chết."



Tiêu Nghiêu thờ ơ nhìn nàng một lát, không vạch trần mánh khóe vụng về này của nàng.