Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 15 : Minh Phi gây khó dễ

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


Edit: Cát Sung dung



Beta: Nga Quý tần



Cao Thái hậu đối với phi tần các nàng, có tiếng vắt cổ chày ra nước, nhưng đối với Tần Phiên Phiên đúng là mắt cũng không nháy, một chuỗi danh mục quà tặng toàn bộ đều là thứ tốt.



Nặng bên này nhẹ bên kia như thế, các phi tần phía dưới tất nhiên đều không cao hứng, thậm chí có mấy người còn trực tiếp tỏ ra mặt.



Dù sao nếu Cao Thái hậu thật sự truy cứu các nàng, các nàng cũng đã nghĩ kĩ đối sách, trong lòng sớm đã có nhiều khó chịu.



Cao Thái Hậu không kiên nhẫn nhất chính là nghe những điều khoản cung quy, vừa nhìn chính là không đọc quá nhiều sách nữ nhân, đến lúc đó các nàng chỉ cần đưa mấy lý do này áp chế nàng, Cao Thái hậu cũng sẽ thỏa hiệp.



"Nếu các người đều không kiên nhẫn nhìn ai gia, vậy giải tán đi. Tuyết Đào tiên tử lưu lại là được".



Cao Thái hậu cũng không nhìn những vẻ mặt đưa đám của các phi tần phía dưới, liền đuổi các nàng đi, chỉ để lại Tần Phiên Phiên.



Mặt khác các phi tần hầu như đều kinh ngạc mà nhìn các nàng tay cầm tay tốt như tỷ muội ruột thịt đi vào nội điện, cơ hồ trong lòng mỗi người đều mắng Tần Phiên Phiên là hồ ly tinh.



Không chỉ muốn câu đi Hoàng thượng, ngay cả lão bà Cao Thái hậu cũng không tha.



"Ngồi đi, trà nơi này của ai gia đều là trà tốt do phiên quốc cống nạp, ngươi nếm thử xem".



Cao Thái hậu thấy nàng biểu tình tràn trề vui vẻ, trong lòng liền yêu thích.



"Trà ngon, đúng là giống tiên trà đều lộ ra một cỗ tiên khí, nô thiếp uống một ngụm, liền có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên".



"Nhãn lực thật tốt, đây là ai gia sai người làm riêng dùng nước tuyết sớm mai từ năm trước nấu lên, nấu được mấy bình. Chờ lát nữa lấy nước này nấu với trà, ngươi mang đi một ít về chiêu đãi khách nhân, đều có thể lấy ra được". Cao Thái hậu kêu lên cao hứng.



Tần Phiên Phiên liên tục nói lời cảm tạ.


Tần Phiên Phiên hát một khúc nhỏ bước ra Duyên Thọ cung, trước nay nàng đều là người thức thời.



Nàng biết bởi vì Nhị tỷ là nguyên nhân, nữ nhân Tần gia ở hậu cung không được người nào hoan nghênh, quân tâm khó lường nhất, nàng nhất định phải tìm chỗ dựa cho mình.



Hoàng Thái hậu là cái nhân tinh[1], đại bộ phận nữ nhân trong cung đều đi ôm đùi nàng ta, Cao Thái hậu là người trái ngược, bởi vì nguyên nhân là tính cách, ngược lại tri kỉ chân chính lại có ít người.



[1]nhân tinh là chỉ người tinh ý hiểu lòng người, dạng thành tinh rồi ấy.



Cộng thêm tính cách của Cao Thái hậu rất thích hợp với Tần Phiên Phiên, nên ôm liền ôm, ai ngần ngại ai ngốc nghếch.



Liễu Ấm ở bên ngoài chờ nàng, lập tức chạy đến trước mặt, nhìn thấy nàng bình yên không có việc gì mới nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Cao Thái hậu không làm khó ngài chứ ạ?".



Tần Phiên Phiên lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng ấy, thấp giọng hỏi: "Mặt với mắt của ngươi đến cùng bị làm sao vậy?".



Liễu Ấm không dám ngẩng đầu, lập tức nói: "Không có việc gì, nô tì vừa mới đâm vào cây".



"Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi ở Long Càn cung hẳn đã học qua, không thể lừa gạt chủ tử". Tần Phiên Phiên nhíu mày, ngữ khí cao hơn hai phần.



"Thời điểm Minh Phi nương nương đi ra, nô tỳ liếc nhìn váy nàng ta một cái, nàng ta nói nô tỳ dĩ hạ phạm thượng, va chạm nàng ta, nên sai người tát nô tỳ hai cái".



Sắc mặt Tần Phiên Phiên trầm trầm, tâm tình tốt vừa rồi lập tức biến mất.



"Đi". Một chữ của nàng phun ra từ kẽ răng, đi về phía Thưởng Đào các.



Không nghĩ tới nửa đường lại gặp được một nhóm người, dẫn đầu vừa đúng chính là Minh Phi, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, đang chờ nàng.



"Ôi chao, Đào Quý nhân đi ra từ Duyên Thọ cung a, bổn phi còn tưởng rằng...". Trên mặt Minh Phi treo nụ cười lạnh, âm dương quái khí mở miệng.



Chỉ là lời nàng ta còn chưa nói xong, Tần Phiên Phiên đã muốn chạy tới trước mặt, mắt thấy nàng ngoan ngoãn cúi người hành lễ, Minh Phi còn muốn đắc ý một lát, Tần Phiên Phiên đã bỗng nhiên đứng lên, trực tiếp cho cung nữ bên người Minh Phi hai cái tát.