Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 153 : Cùng nhau cưỡi ngựa
Ngày đăng: 11:45 30/04/20
Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
"Nàng không cần làm bất kỳ thứ gì, nàng chỉ cần bình an và dạy dỗ Nháo Nháo trưởng thành là được. Tất cả còn lại để trẫm lo."
Tiêu Nghiêu cực kỳ nghiêm túc nói một câu, hơn nữa duỗi tay ôm lấy bả vai của nàng.
Tần Phiên Phiên dựa vào người hắn, hại người dựa đầu vào nhau cảm nhận khoảnh khắc yên bình này.
"Chuyện này khó mà làm được, thần thiếp muốn ở cùng Hoàng thượng, không cần biết đi đến chỗ nào đều mang theo Nháo Nháo. Người một nhà ở cạnh nhau mới gọi là bình an."
Tiêu Nghiêu vỗ vỗ sau lưng nàng để trấn an.
Sau đó hai người ngủ một giấc ngon lành, nhưng không ít quan viên ơn trong doanh trướng của mình không ngủ được bắt đầu lải nhải, bọn họ vẫn chìm đắm trong biểu hiện quái dị của Đế Hậu khi đi tản bộ với nhau.
Hoàng hậu nương nương muốn đánh Hoàng thượng liền đánh, loại thói hư tật xấu này cần thiết bỏ, ngày mai bọn họ liền thượng tấu.
Ngày hôm sau tất cả mọi người đều dậy sớm, mặc dù Hoàng thượng không cần đi săn thú nhưng phải xuất hiện nói vài lời động viên.
Quần thần đã sớm chờ tại nơi xuất phát, sáng sớm đã có hai vị quan Ngự sử đi tìm Trương Ngự sử, trên mặt vô cùng trầm trọng.
"Trương đại nhân, hôm nay là thời gian săn thú thời chúng ta có nên thượng tấu hay không? Hay là niệm tình Hoàng hậu nương nương vi phạm lần đầu nên chỉ nhắc nhở ngầm với Hoàng thượng rồi thôi? Tối hôm qua có rất nhiều người nhìn thấy Hoàng hậu nương nương đánh Hoàng thượng, chuyện này một người truyền mười người, mười người truyền trăm người, khả năng bây giờ tất cả mọi người ở bãi săn đều biết. Không cần biết như thế nào nhưng Hoàng hậu đánh Hoàng thượng trước mặt người khác luôn luôn không đúng, Hoàng hậu nương nương bất kỳ lúc nào đều phải chú trọng hình tượng của chính mình làm gương tốt cho tất cả nữ tử trong thiên hạ."
Một trong hai vị Ngự sử nôn nóng nói, ánh mắt hắn thường xuyên liếc nhìn về vị trí của Đế Hậu.
Hoàng thượng và Hoàng hậu còn chưa tới, bọn họ tới sớm để thương lượng đối sách.
Nhưng bọn hắn trăm triệu lần cũng nghĩ không ra, Trương Ngự sử ngày thường dậy sớm hơn bọn hắn, gặp chuyện như thế này còn tích cực hơn bọn hắn thế nhưng hôm nay dậy muộn, hơn nữa không nói một chữ đến chuyện tối hôm qua.
Trương Ngự Sử nhìn thoáng qua bọn họ, trong mắt có chút không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Đây là chuyện riêng của nhà Hoàng thượng, ta mặc kệ. Sau khi lửa trại tiệc tối kết thúc là thời gian riêng của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, hai vợ chồng người ta đi tản bộ vui đùa cãi nhau ầm ĩ vô cùng bình thường, cũng không muốn cho các ngươi xem. Ai cho các ngươi trộm xem, còn khắp nơi tuyên truyền, đây không phải việc quân tử nên làm."
Hắn vừa nói vừa nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ nhìn bọn họ, giống như bọn họ là người đàn bà ba hoa.
Hai vị đại nhân liên tục xua tay, bọn họ làm Ngự sử có chức trách giám sát Hoàng thượng và đồng liêu, một khi phát hiện có chuyện gì không ổn liền phải ngay lập tứ nói ra.
Nhưng bọn hắn không ngờ người luôn tìm xương trong trứng gà như Trương Ngự sử lần này lại mở miệng nói những câu có đạo lý như thế, quả thực là khó có thể chống đỡ.
"Không cần biết các ngươi tham tấy trước mặt mọi người hay là ngầm tham tấu ta đều không ngăn cản. Nhưng tốt nhất đợi săn thú kết thúc hãy nói. Nếu không làm mất hứng thú của Hoàng thượng thì sẽ mất nhiều hơn được. Phải biết rằng thu săn hàng năm là để cho Hoàng thượng và các vị đồng liêu thả lỏng thư giãn, con nít ba tuổi đều biết làm việc nghỉ ngơi xen kẽ, hãi vị sẽ không làm chuyện phá đám dịp như thế này đi?"
Đang nói chuyện đột nhiên thấy hai ngựa cưỡi ngựa vọt ra ngoài, trong lòng kinh hô một tiếng, chớp mắt một cái đã thấy Hoàng thượng và đội hộ vệ cưỡi ngựa chạy thật xa.
Đương nhiên Hoàng hậu nương nương ngồi cùng một con ngựa với Hoàng thượng còn bị ôm vào trong ngực bọn họ cũng nhìn rõ.
Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu nương nương như thế lại khiến cho rất nhiều người cực kỳ hâm mộ trong lòng.
Tiêu Nghiêu ôm Tần Phiên Phiên phi ngựa, lập tức chạy như điên.
Sức chịu đựng của Thần Bạch rất tốt, cho dù chở thêm một người vẫn chịu được lâu hơn mấy con ngựa chạy theo phía sau.
Hơn nữa lúc Tiêu Nghiêu phi ngựa không cần cảnh giác xung quanh chỉ cần chạy thẳng về phái trước là được, còn những người chạy theo sau thì vô cùng khẩn trương quan sát, suýt chút nữa không đuổi kịp.
Cuối cùng Trương Thành chạy đuổi theo phía sau cả đường gọi vài câu đã muộn rồi thì ngôi cửu ngũ mới lưu luyến mà quay đầu cưỡi ngựa trở về.
Chờ bọn họ trở về thì trên đài cao đã chất đầy con mồi, ngay cả kiểm kê số lượng đều đã kết thúc.
Những tướng sĩ và huân quý tham gia săn thú đã ngồi tại vị trí của mình, rõ ràng bọn họ đã trở về từ lâu.
Tiêu Nghiêu xuống ngựa rồi thật cẩn thận mà nâng Tần Phiên Phiên xuống.
"Vừa rồi phi ngựa cùng Hoàng hậu vô cùng vui sướng đã quên thời gian. Ba ngừoi đứng đầu lên đây, chuẩn bị lĩnh thưởng." Hắn ngồi lại vị trí của chính mình liền nói thẳng chủ đề.
Ban thưởng xong liền tiếp tục ca múa chúc mừng, lại đốt lửa trại, rất nhiều vũ cơ ăn mặc quần áo dị vực xinh đẹp nhảy múa xung quanh lửa trại.
Hai ngày sau liên tục nghỉ ngơi, ngày thứ sáu là ngày săn thú cuối cùng và ban thưởng, ngày thứ bảy hồi cung.
Thừa dịp nghỉ ngơi Tần Phiên Phiên tìm được cơ hội gặp mặt Tần phu nhân.
Lần này Tần phu nhân tham gia thu săn mang theo một cái lạ mắt tiểu cô nương, ngay từ đầu Tần Phiên Phiên liền để ý tới rồi, nhưng là chờ nàng và Tần phu nhân gặp mặt lại không có thấy tiểu cô nương kia, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần nghi hoặc.
"Lần này săn thú, mẫu thân có mang theo một cái cô nương bên người, doa hôm nay lại không thấy?"
Tần phu nhân vừa nghe nàng hỏi đến thì thần sắc trên mặt biến đổi, giống như có chút khó nói: "Cô cô gả đi xa của ngươi qua đời, nàng là biểu muội của ngươi. Trong nhà không có thân nhân, liền từ Dương Châu đến kinh thành ơn nhờ. Học quy củ cũng bình thường nhưng tính tình lại rất vô lại, ngang ngược đòi ta tìm cho nàng ta một mối hôn nhân ơn kinh thành, ta tìm cho nàng ta vài nhà nhưng nàng ta không vừa ý. Ta đã nói ổn thỏa rồi, lần này mang nàng ta đi cho biết chút sự đời sau đó đưa nàng ta về Dương Châu. Ta sợ nàng ta khiến Tần phủ mất mặt nên trừ bỏ ngày đầu tiên mang nàng ta ra ngoài một chút, mấy ngày còn lại đều cho người trông giữ cẩn thận."
Tần Phiên Phiên nhướng mày, với tính tình của Tần phu nhân sẽ không mang người không hiểu chuyện như thế đến trường hợp quan trọng như thế này.
Nhưng lại vẫn mang vị biểu muội này đến thì chắc chắn đây là quyết định của Tần lão phu nhân, lão phu nhân yêu thương cháu ngoại muốn con dâu mang theo đến thu săn.