Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 155 : Vệ Tình mất tích

Ngày đăng: 11:45 30/04/20


Edit: Chang Phi



Beta: Vy Chiêu nghi



Tiêu Nghiêu ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút về cảnh tượng mà nàng nói.



Hoàn toàn không tưởng tượng được, hiện giờ lúc đối diện với hai chữ "Nháo Nháo", hắn chỉ có thể nhớ tới khuôn mặt đáng yêu, cùng với cái thân thể mũm mĩm của gia hỏa kia thôi.



Về sau lúc bảo bối lớn hơn một chút, có thể gọi phụ hoàng, Tiêu Nghiêu hận không thể lập tức đem thiên hạ này đưa cho thằng bé.



Trên đời này sao lại có bảo bảo đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy chứ.



"Đừng nói nữa, ngươi càng nói trẫm càng nhớ bé con." Tiêu Nghiêu vừa nói vừa ôm ngực, hoàn toàn là bộ dáng nhớ nhung tràn đầy.



Đối với loại phản ứng này của hắn, Tần Phiên Phiên chỉ khịt mũi coi thường.



"Được, ngươi đã nhớ bảo bối như vậy, chờ sau khi hồi cung, nhất định để ngươi mang theo bé con ngủ một đêm." Nàng không khỏi khẽ cười một tiếng.



"Một nhà ba người chúng ta cùng nhau ngủ." Tiêu Nghiêu vui vẻ rạo rực nói.



Tần Phiên Phiên ra vẻ ghét bỏ: "Không được, ta không quấy rầy hai cha con các ngươi bồi dưỡng tình cảm. Ngươi cùng bé con ngủ cả đêm, cũng viết thêm một công tích vĩ đại trong nhật ký trưởng thành của bé con."



"Ngủ thì ngủ, trẫm còn sợ ngươi được chắc!" Tiêu Nghiêu hào khí tận trời mà nói.



Ngủ với bảo bối nhà mình có gì phải sợ, dù sao đến lúc ăn sữa đã có bà vú ở đấy, hắn chỉ cần ngủ ở bên cạnh bé con mà thôi.



Nói không chừng Tiêu Nháo Nháo vốn thích khóc nháo, kết quả có phụ hoàng chân long thiên tử ở bên cạnh, lập tức cảm thấy nội tâm an ổn, ngủ thẳng từ tối đến sáng cũng không phải không có khả năng.



Hoàng thượng nghĩ rất tốt đẹp.



Hai người vẫn chưa phân ra cao thấp, bên kia người săn thú sắp đến giờ trở về, nên vội vàng thu xếp một chút, lập tức đi qua đó.



Tần Phiên Phiên ngẩn ra cả buổi, Tiêu Nghiêu tự tay ban thưởng cho tam giáp, lại nói một ít lời để cho mọi người cố gắng, hoạt động săn thú lần này cũng đến lúc kết thúc.



Đêm nay vẫn là hoạt động ăn mừng lửa trại tập thể như cũ, hơn nữa còn lớn hơn cả hai lần trước, mọi người quây lại thành vòng ngồi với nhau.



Vẫn là bầu không khí náo nhiệt vừa múa vừa hát, ánh lửa hắt lên khuôn mặt mọi người, trên cơ bản mỗi người đều là vẻ vui mừng.



Hai người Đế Hậu vây quanh một đống lửa nhỏ, cũng không ai dám ngồi cùng bọn họ.



Hai người bọn họ thì thầm vài câu, nhưng lại cảm thấy không thú vị, dù sao hai người ngồi một chỗ thời gian luôn rất dài, không ngồi chơi lửa trại nữa, liền đứng dậy trở về doanh trướng.



Thật vất vả có một lần đại hội lửa trại, nên vẫn thấy có vài phần cảm giác mới mẻ.



Hai người vốn dĩ đang nói chuyện, xong lại đều nhìn chằm chằm lẫn nhau rồi cười khẽ.



Trước mặt có một đống lửa, nhưng lại không quá sáng, hắt lên trên mặt lúc sáng lúc tối, mang theo vài phần cảm giác không giống người thường.



Như là hai người trộm trốn vào chỗ nào đó để hẹn hò, không khí tràn ngập cảm giác thần bí.



Tiêu Nghiêu nghiêm túc nhìn nàng, gương mặt Tần Phiên Phiên bị hơi nóng làm cho đỏ bừng lên, trong mắt nàng có những ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa, đương nhiên cũng có bóng dáng của hắn.



Hắn bỗng nhiên đến gần bên tai nàng, thấp giọng nói: "Nàng đừng như vậy, nàng cười trẫm liền muốn hôn nàng."



Giọng nói của nam nhân tràn ngập từ tính, như là tiếng ngọc thạch va chạm vào nhau, cực kỳ êm tai, lại câu dẫn người.



Tần Phiên Phiên hơi hơi cúi đầu, cho dù là vợ chồng già, ở loại thời điểm này nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.




Tần Kiêu bị nàng mắng như vậy, trên mặt xấu hổ và giận dữ đan xen, há mồm như muốn nói cái gì, lại cứng rắn nuốt xuống.



Nhưng Tần Phiên Phiên lại vẫn luôn rất bình tĩnh, từ lúc nàng vừa tiến vào liền đánh giá bài trí trong doanh trướng, Cảnh Vương ở doanh trướng chia hai gian trong và ngoài, các nàng hiện giờ đang ở gian ngoài, phòng trong vẫn luôn không có thanh âm, cũng không biết có giấu người hay không.



"Cảnh Vương đâu? Không phải là ở nơi nào ôm được mỹ nhân về chứ? Hay là ngươi tự mình dâng lên?" Tần Phiên Phiên thình lình nói ra mấy câu đó.



Tức khắc sắc mặt Tần Kiêu thay đổi, nàng trực tiếp đứng dậy, chửi ầm lên: "Ngươi đánh rắm, ngươi vẫn nên tự quan tâm đến chuyện của chính mình nhiều hơn đi!"



Tần Phiên Phiên ngẩn người ra, ngay sau đó liền cảm thấy cả người rét run.



Nàng cho rằng Tần Kiêu muốn giúp Vệ Tình đi ăn vạ quyền quý nào đó, thậm chí là muốn cho Vệ Tình thông đồng với Cảnh Vương, sau đó nháo đến mọi người đều biết, đến lúc đó bôi đen Tần gia.



Chẳng qua loại này biện pháp này tự tổn hại mình tám trăm.



Nàng duy nhất không nghĩ tới chính là Vệ Tình đi thông đồng với Hoàng Thượng, rốt cuộc trong doanh trướng của Đế Hậu cũng không phải dễ trà trộn vào như vậy.



Tần Phiên Phiên nhìn nàng một cái, Tần Kiêu bị ánh mắt âm ngoan của nàng dọa tới rồi, tức khắc ngậm miệng lại.



"Ngươi chờ, nếu thật sự như thế, ta cho ngươi đẹp mặt!" Tần Phiên Phiên bỏ lại một câu, liền quay đầu đi ra bên ngoài.



***



Bên lửa trại tiệc tối, sau khi Tần Phiên Phiên đi không lâu, Cảnh Vương liền không mời tự đến, trong tay còn cầm theo một vò rượu.



"Dám không?" Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nghiêu, mở nắp bình rượu ra quơ quơ về phía Tiêu Nghiêu.



Tiêu Nghiêu mắt lạnh nhìn hắn một lát, rồi vẫy vẫy tay với Trương Hiển Năng, Trương Đại tổng quản rất nhanh liền mang tới một vò rượu.



"Có cái gì không dám." Tiêu Nghiêu.



"Làm gì?" Cảnh Vương nhìn hắn cười lạnh.



Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, bình rượu này tuy không tính là lớn, nhưng cứ một hơi rót hết xuống bụng như vậy, ít nhất cũng phải say chuếnh choáng.



"Không dám?" Cảnh Vương cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt mang theo ý khiêu khích rõ rệt.



Tiêu Nghiêu cười lạnh, hắn không biết Cảnh Vương phát điên cái gì, nhưng nếu muốn làm hắn say rượu rồi chui chỗ trống, đó là không có khả năng.



Toàn bộ bãi săn được trông coi nghiêm ngặt, không ai có thể ở nơi này làm gì được hắn.



"Ngươi trước." Hắn giương cằm lên.



Cảnh Vương không chút do dự giơ bình rượu lên, ngẩng đầu nhắm ngay miệng liền rót xuống.



Rượu mát lạnh "Ùng ục ùng ục" tiến vào trong miệng hắn, còn có một ít theo khóe miệng rơi xuống dưới.



Hắn thật sự uống hết một vò rượu, sau đó thuận tay ném đi, bình rượu liền vỡ nát.



Tiêu Nghiêu bĩu môi, lại tìm cái chén chậm rãi tự uống tự rót.



"Đêm nay nhất định sẽ uống xong, sẽ không để ngươi bị thiệt."



Cảnh Vương ngồi yên ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Tiêu Nghiêu uống hết một vò rượu rồi mới rời đi.



"Trở về đi, Hoàng Hậu đi đâu vậy?" Tiêu Nghiêu có hơi say, lúc đứng lên rõ ràng lảo đảo một chút, lúc này vẫn không quên tìm Tần Phiên Phiên.