Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 173 : Kết cục ngày thành thân (2)
Ngày đăng: 11:45 30/04/20
Edit: Cảnh Thục viện
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Vừa mới buổi sáng trên mặt của Tần Phiên Phiên biểu lộ không được tốt lắm.
Mấy cung nữ đến đây hầu hạ nàng rửa mặt, đều hai mặt nhìn nhau không biết vì sao chủ tử không vui vẻ gì.
Nha đầu Liễu Âm ngày bình thường cực kỳ có mắt nhìn nhất, đầu tiên nàng nhìn giường một chút, chăn gấm loạn lộn xộn, nhìn kiểu này khẳng định tối qua tình hình chiến đấu kịch liệt.
Lại thêm tối hôm qua chủ tử chuẩn bị lâu như vậy, nhất định là có một đêm cá nước thân mật khó quên.
Vậy thì vì cái gì mà chủ tử còn không vui vẻ chứ?
Nàng để cho cung nữ khác hầu hạ Tần Phiên Phiên, tự mình cẩn thận từng li từng tí dạo một vòng ở trong nội điện, đợi lúc nàng cầm bầu rượu ở trên bàn lên lắc lắc, trong lòng liền có vài cái suy đoán.
Bầu rượu còn đầy, bên cạnh hai cái ly rượu cũng đã như dùng qua lại không hề có nước đọng lại.
Không uống rượu giao bôi?
Liễu Ấm lại nhìn nhìn bốn phía, nệm êm cũng chồng lên nhau, cũng không có trải ra.
Cái này vốn là để cho hai người bọn họ quỳ gối trên nệm êm làm bái lễ, bây giờ xem ra là không hề đụng tới, tối hôm qua quả nhiên không có bái đường, khó trách chủ tử tức giận.
Chẳng qua là không có bái đường lại có đêm động phòng hoa chúc rồi?
Liễu Âm nghĩ tới đây, lập tức ngừng laị, không dám nghĩ sâu thêm nữa, những thứ này đều không phải là thứ mà cung nữ như nàng nên hỏi tới.
Hoàng hậu nương nương tính tình đang không tốt, cung nhân ở Long Càn cung và Thưởng Đào các đều có thể cẩm nhận được chuyện này, bên kia Hoàng thượng cũng không động như núi, đối đãi với Hoàng hậu nương nương vẫn ôn nhu như cũ.
Dù cho nàng ngẫu nhiên đùa nghịch tính tình khó chịu, Hoàng thượng cũng không vì vậy mà tức giận.
Nhưng nhóm cung nhân cả đám đều trở nên cẩn thận, bọn hắn cũng không phải là cữu ngũ chí tôn, nếu như chủ tử đem tính tình phát giận lên người bọn họ, vậy thì bọn họ cũng chịu không nổi đâu.
Nàng vừa nói vừa trịnh trọng đem hộp gỗ nhét vào trong tay Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên sững sờ, ngược lại trong cổ họng hơi buồn phiền, nàng vạn vạn không nghĩ tới Thư Quý phi còn nghĩ tới thêm trang cho nàng.
Vô số câu nói bị ngăn ở bên trong cổ họng, cuối cùng hóa thành một câu: "Cám ơn."
"Cám ơn cái gì, ta cám ơn ngươi. Thời gian cuối cùng này ta ở trong cung, cũng may mà có ngươi, ta mới chẳng phải ở nơi không thú vị, lại có thể xuất cung. Sau khi xuất cung, ta sẽ tìm lại cuộc sống thuộc về mình." Thư Quý phi khoát tay áo.
"Ta không có gì tốt đáp lễ, chỉ có cho thêm ngươi một chút vàng bạc, ngươi không nên cảm thấy tục khí." Tần Phiên Phiên cũng đưa cho nàng một cái hộp gỗ, bên trong đựng đều là ngân phiếu.
Trước đó nàng có hỏi qua Thư Quý phi, biết Thư Quý phi cũng sẽ không về nhà ngoại, mà chính là tự mình sống một mình, cho nên hẳn là rất cần tiền bạc.
"Hiện tại ta lại câng những thứ vàng bạc này, cám ơn." Nàng lập tức để cho người ta nhận lấy.
Lời nói hai người cũng đã nói, lễ vật cũng trao đổi, ngược lại đối mặt với nhau, có chút nhìn nhau không nói.
Không biết nên nói cái gì cho phải, tựa như nói cái gì ra cũng đều không thích hợp.
"Được rồi, đưa đến đây là được rồi, ta đi đây." Thư Quý phi vỗ vỗ mu bàn tay của nàng.
"Đến nơi thì viết cho ta phong thư đi, báo bình an." Tần Phiên Phiên giữ tay nàng lại.
"Được." Thư Quý phi gật đầu, đối Tiêu Nháo Nháo phất phất tay: "Nháo Nháo, Thư dì đi đây, tạm biệt."
"Thư dì, sau này còn gặp lại." Tiểu gia hỏa trừng mắt tròn to, không biết từ nơi nào học được lời nói, đối nàng phất tay.
Thư Quý phi nhịn không được cười ra tiếng, tiến lên cuối cùng ôm hắn một chút, liền lên xe ngựa.
Màn xe rơi xuống liền không có nhấc lên nữa, tiếng vó ngựa dần dần từng bước đi đến, từ cửa hông rời khỏi Hoàng cung.
Tần Phiên Phiên từ nhũ mẫu trong ngực, đem Tiêu Yếu Yếu ôm lấy, cảm giác trọng lượng của tiểu bàn đôn trong ngực, trong lòng của nàng mới tốt hơn chút.