Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 176 : Say rượu
Ngày đăng: 11:45 30/04/20
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Sau khi sinh Tiêu Đằng Đằng, Tần Phiên Phiên lại trải qua cuộc sống bận rộn.
Cho đến khi Tiêu Đằng Đằng đầy một tuổi, mới coi như nàng có thể thở ra một hơi.
Đương nhiên trong một năm tiểu công chúa sinh ra Tiêu Nghiêu cũng trải qua những ngày vừa khổ sở lại vui sướng.
Hắn phát hiện tiểu cô nương đáng yêu hơn tiểu tử thối nhiều, nghe lời lại ngoan ngoãn, ôm vào trong ngực cảm giác cũng không giống nhau, mềm mại, dường như làm tận sâu trái tim hắn cũng mềm đi.
Có nữ nhi thật sự giống như có cái áo bông tri kỉ, làm tâm tình người ta sung sướng.
Nhưng đồng thời làm hắn khổ sở chính là trong một năm này, hắn làm tăng nhân khổ hạnh, hoàn toàn giống như đang tu hành, hoàn toàn không được chạm vào Tần Phiên Phiên.
Còn có hắn thương tiểu công chúa, Tần Phiên Phiên cũng thương.
Hoàng hậu như là lập tức biến thành đứa bé gái nhỏ, bắt đầu ghen, nếu trong lúc lơ đãng hắn nói ra cái gì tỏ vẻ thương nữ nhi không thương nàng, nàng phản pháo vô cùng lợi hại.
Điều này làm cho Tiêu Nghiêu mệt mỏi tinh thần, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp dỗ dành nàng.
Rốt cuộc bây giờ công chúa một tuổi, hai người bọn họ hoàn toàn khôi phục cuộc sống vợ chồng bình thường, làm ngôi cửu ngũ kích động đến không ngừng run chân, hận không thể nói cho khắp thiên hạ.
Từ một con cừu ăn cỏ, hắn trở lại thành một con sói ăn thịt.
Đương nhiên ngay từ đầu Tần Phiên Phiên còn rụt rè, không nghĩ để hắn dễ dàng đắc thủ, chỉ là khi lên giường, tất cả đều là hắn định đoạt.
"Được rồi, thần thiếp chịu không nổi." Tần Phiên Phiên đè bờ vai của hắn, không cho hắn lại gần mình thêm nữa.
Trời biết thằng nhãi này thật sự giống một con sói hoang nhịn đói đã lâu, vẫn luôn quấn lấy nàng, đã quá nửa đêm, nàng thật sự có chút chịu đựng không nổi, không còn tinh thần như hắn.
Nhưng Hoàng thượng vẫn là tư thế hoàn toàn không biết đủ, căn bản không ngừng lại, hoàn toàn làm nàng chống đỡ không được, nàng hô lên mới ngừng lại.
"Đã lâu không quấn quít bên nhau, nàng không muốn trẫm sao?" Hắn vừa nói vừa đưa tay lên cổ nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, một đường đi xuống.
Động tác của hắn mang theo khiêu khích, hơn nữa hắn biết điểm mẫn cảm của nàng, hoàn toàn giống như đang đốt lửa, căn bản là làm Tần Phiên Phiên chống đỡ không nổi, rất mau nàng binh bại như núi lở.
Chờ đến sau khi chấm dứt một lượt nữa, cả người Tần Phiên Phiên đều đã ướt đẫm, hoàn toàn giống như vớt từ dưới nước lên.
Nhưng Tiêu Nghiêu vẫn còn rất hứng thú, lại dính lấy nàng như chó nhỏ.
Tần Phiên Phiên tức muốn hộc máu mà hô: "Có phải ngài lại ăn gạch cua đực[1] không? Bằng không sao tràn đầy tinh thần như thế?"
[1] Gạch cua đực: chất dịch màu trắng do tuyến sinh dục của cua đực tiết ra, khi hấp lên có dạng như chất cao màu trắng mờ.
Dù đầu óc Tiêu Nghiêu có chút không tỉnh táo, nhưng bản năng cảm giác được không thích hợp, dường như giấy cam đoan này không thể dễ dàng viết ra.
"Giấy cam đoan có thể viết, nhưng thâm tình chân thành vẫn là thôi đi, trẫm không viết ra được. Đạo Đế vương chính là không thể lộ cảm xúc ra ngoài." Hắn nhẹ giọng cãi lại, tranh thủ quyền lợi cho chính mình.
"Quả nhiên ngài không yêu thần thiếp, vẫn là yêu Tiêu Nháo Nháo và Tiêu Đằng Đằng hơn? Về sau ngài đều ngủ cùng bọn chúng đi, sao ta lại thảm như vậy, Hoàng thượng cũng không cần ta..."
Nàng lấy đôi tay bụm mặt bắt đầu khóc.
Nước mắt rơi xuống từ những kẽ ngón tay, Tần Phiên Phiên cảm thấy như cuộc sống thăng hoa, đã thật lâu không cảm nhận được khoái cảm biểu diễn.
Chỉ hai từ "sảng khoái"!
Nàng vừa khóc như vậy, phảng phất nhớ tới khi nàng mới vừa tiến cung, quả đào tinh không gì không làm được.
"Trẫm viết!" Tiêu Nghiêu thật sảng khoái mà đồng ý, nhắc bút bắt đầu trau chuốt viết, dùng thâm tình lớn nhất đời này của hắn viết giấy cam đoan cho nữ nhân hắn yêu nhất.
Trương Đại tổng quản đứng ở một bên, nhìn Cẩu Hoàng đế dễ dàng bán chính mình như vậy, nội tâm bỗng nhiên thoải mái.
Thật tốt, Cẩu Hoàng đế cùng quả đào tinh, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, bọn họ vẫn như cũ còn có thể tái chiến, long trời nở đất!
Ngày hôm sau Tiêu Nghiêu vừa rời giường, liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng cái này cũng chưa tính là gì.
Khi hắn thấy được thánh chỉ đóng dấu trên bàn thì càng thấy hoa mắt.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu rằng: Cả cuộc đời này Tiêu Muốn Muốn trẫm yêu nhất Tần Phiên Phiên, đến chết không phai. Người ta yêu nhất, dung mạo tựa thiên tiên, quốc sắc thiên hương. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Trằn trọc, ngày đêm suy tư. Không có nàng, lòng trẫm ưu phiền. Nàng vĩnh viễn là người trong tim trẫm, sáng cùng nhật nguyệt. Nếu ở trong lòng trẫm, nàng không phải vị trí thứ nhất thì trẫm không phải nam nhân, trên giường dưới giường đều không phải, đặc biệt mau lại mềm (không giải thích đâu, ai hiểu thì hiểu nè >.<)! Khâm thử."
Hắn nhìn đạo thánh chỉ này, lỗ tai nổ vang, cả người đều muốn bạo phát, lập tức tiến lên muốn hủy diệt.
Trương Hiển Năng ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Nương nương nói, tối hôm qua sau khi viết xong thánh chỉ này, ngài tự cảm thấy không đủ khí thế, lại lần nữa viết vài thánh chỉ, còn nói lâu không luyện chữ, tay có chút cứng. Chỗ nàng còn giữ vài thánh chỉ giống như vậy, ngài huỷ hoại cũng vô dụng."
Sắc mặt Tiêu Nghiêu xanh như tàu lá, quay đầu hung tợn chất vấn: "Vậy vì sao ngươi không ngăn cản trẫm."
Trương Đại tổng quản không còn lời gì để nói.
Tâm tình Cẩu Hoàng đế lại không tốt.
Từ đây, Hoàng thượng và Hoàng hậu, trên tay mỗi người đều có thư tình đối phương viết cho mình, mỗi lần có ý kiến gì không hợp nhau đều lấy ra đọc để cười nhạo đối phương một chút.
Đương nhiên hai bên thế lực ngang nhau, đọc đọc một hồi liền lăn đến trên giường, tranh chấp bằng miệng lưỡi không chiếm được kết quả, vậy dùng đao thật kiếm thật để phân định kết quả.
Những ngày sau Trương Hiển Năng tập mãi thành thói quen, chờ hắn già rồi, lại có Trương Thành thay thế.
Tuy rằng người hầu hạ thay đổi, nhưng hai vị chủ tử lại vẫn ngọt ngào như lúc ban đầu.