Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 22 : Hoàng thượng giận dữ

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


Edit: Chang Phi



Beta: Vy Chiêu dung



Cao Tinh nôn nóng đứng ở ngoài điện, trước mắt nàng là những bậc thang cao cao, sau đó mới là đại môn rộng lớn của Long Càn cung.



Xuyên qua cánh cửa kia dường như có thể loáng thoáng nhìn thấy kiến trúc huy hoàng bên trong, đó là chỗ ở của chân long thiên tử. Nàng đã từng nghe Cao Thái hậu miêu tả qua, bên trong kim bích huy hoàng, các cây cột đều nạm vàng, nền gạch có thể chiếu ảnh ngược của người một cách rõ ràng.



Hiện giờ trong lòng nàng đều đang hướng tới bên trong đấy, tim đập bùm bùm như sắp nhảy ra ngoài, nhón mũi chân chờ đợi Tần Phiên Phiên có thể thu phục được Hoàng thượng.



Trong điện đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, ngay sau đó chính là tiếng gầm giận dữ của nam nhân.



"Rầm!" tiếng các loại đồ vật bị ném xuống đất, hiển nhiên là Hoàng thượng bị chọc giận, hơn nữa còn là rất giận dữ, quăng ngã không ít đồ vật để hả giận.



Loại thanh âm này ở buổi tối, dường như bị phóng đại vô số lần.



Chung quanh đều yên tĩnh giống như chết, chỉ có tiếng đồ vật trong nội điện bị Hoàng thượng đang tức giận đập phá là đặc biệt rõ ràng, từng tiếng giống như đánh vào trong lòng Cao Tinh.



Trong lòng nàng căng thẳng, sắc mặt lập tức liền thay đổi, xoay người muốn chạy.



"Cao gia cô nương, ngài đi đâu vậy?" Phía sau truyền đến một giọng nói sắc nhọn mà quen thuộc, đúng là của Trương Hiển Năng.



Đây đã từng là giọng nói làm Cao Tinh ngày nhớ đêm mong, mỗi lần nghe được nàng đều thấy hưng phấn không thôi, bởi vì nó đại biểu cho Hoàng thượng đang ở gần đấy. Nhưng mà bây giờ nghe được nó trong lòng nàng lại dâng lên rất nhiều sự khủng hoảng, hoàn toàn chỉ muốn mau chóng thoát đi.



"Trương đại tổng quản, ta, ta phải về Duyên Thọ cung đi tìm Hoàng cô mẫu." Nàng run run nói một câu.



"Hử?" Trương Hiển Năng cau mày: "Không đúng nha, Đào Uyển nghi mới vừa nói ngài muốn gặp Hoàng thượng, chờ ở bên ngoài đã lâu."



"Không, không phải, ta không muốn gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng chưa từng tìm ta, ta sao dám đến? Đây chính là đại bất kính đấy." Cao Tinh thập phần khẩn trương nói.



"Trương đại tổng quản, đây nhất định là nghĩ sai rồi, ta đi trước đây." Nàng vừa nói vừa muốn rời khỏi, bảo nàng lúc này đi vào, còn không bằng nhân lúc còn sớm giết nàng đi thì hơn.



Mới vừa nghe thấy tiếng Hoàng thượng tức giận như vậy, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được lúc này hắn giận dữ đến mức nào.



"Dừng bước, Cao cô nương, coi như là hiểu lầm cũng nên đi vào nói với Hoàng thượng mới đúng. Ngài không cần sợ, Hoàng thượng ở bên trong điện triệu kiến ngài."



Trương đại tổng quản vừa nói vừa lộ ra một nụ cười, hơn nữa nó còn hàm chứa cả sự ái muội [1] nữa.




Cao Thái hậu lôi kéo nàng hỏi nửa ngày, cũng không ép hỏi được một câu nào. Loại thủ đoạn này của Hoàng thượng, nàng không dám để lộ ra một chữ nào, sợ nhiều lời một câu, liền bị rút đầu lưỡi.



Chỉ nói Đào Uyển nghi quá đáng thương, khó trách lúc nhắc đến đưa nàng làm nữ nhân của Hoàng Thượng, Đào Uyển nghi liền khóc sướt mướt, nói Hoàng thượng vẫn luôn trừng phạt nàng ta.



Đây đâu phải là trừng phạt, rõ ràng chính là tra tấn mà, ngủ không dậy nổi ngủ không dậy nổi!



Cao Thái hậu thấy nàng vẫn luôn khóc sướt mướt, không nói nên được lời nào quan trọng, nên mất hết kiên nhẫn.



"Ai gia đến tuổi này rồi không thể cùng ngươi thức thâu đêm được, nếu ngươi muốn đi cũng phải đợi đến ngày mai, lúc này cửa cung đều khoá hết rồi, cũng không đi đâu được." Cao Thái hậu vừa nói vừa đi hướng tẩm điện, nàng phải bảo dưỡng thật tốt, nếu không liền xấu như hổ cô bà Hoàng Thái hậu vậy, bà vẫn là tiểu cô nương ngọt ngào xinh đẹp đấy!



Cao Tinh mở to mắt đến hừng đông, còn gọi hết các cung nữ mình có thể sai sử tới thức cùng nàng.



Chờ trời sáng ngời, liền lập tức thu dọn đồ đạc biến đi, giống như bị lửa đốt mông vậy.



Tần Phiên Phiên lại ở trên long sàng ngủ đến mặt trời lên ba sào rồi mới dậy, người ở Long Càn cung đối với đãi ngộ đặc thù của Đào Uyển nghi đều là đã thấy nhiều không trách.



Hoàng thượng có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng nữ nhân có thể ngủ trên long sàng suốt đêm, trên cơ bản đều là không có.



Năm đó Tô Uyển nghi được sủng như vậy, nói bị đá xuống giường liền đá xuống giường, Hoàng thượng ngay cả mắt cũng không thèm nháy.



Lúc nàng đỡ eo đứng dậy, Liễu Âm đã báo cho nàng tin tức lớn nhất trong cung: "Chủ tử, hôm nay cửa cung còn chưa mở, Cao cô nương đã mang theo nha hoàn của nàng chờ ở bên trong, một khắc cũng không dám ở lại trong cung, giống như có kẻ thù lớn đang chờ nàng vậy."



Tần Phiên Phiên ngáp một cái, sau khi nghe nàng ấy nói như vậy, liền nhẹ giọng cười một tiếng.



Kết quả nàng cười đến mức quá đắc ý, làm liên lụy đến sau eo, liền tràn ngập ủ rũ.



"Liễu Âm, ta nói với ngươi, về sau ngàn vạn lần không được nghịch chu sa, chờ lát nữa ném chu sa ta định ngậm làm máu đi. Ta không bao giờ muốn chơi hộc máu với Hoàng thượng nữa. Phun ra cả đêm, phun đến mức đầu lưỡi tê rần hết cả rồi." Đào Uyển nghi nhớ tới tình hình thảm thiết của mình tối hôm qua, liền nghiêm mặt nói, coi như là lo trước.



Một chậu nước dưa hấu, Hoàng thượng không ngừng ép nàng uống, sự khổ sở bị đầy bụng lúc nửa đêm, nàng căn bản không dám nghĩ lại nữa.



"Hai người các ngài chơi đùa cũng thật phức tạp!" Liễu Âm đang hầu hạ nàng mặc quần áo lại dừng tay lại, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu.



Xin lỗi, nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, không thể đồng cảm với Đào Uyển nghi như bản thân mình cũng đã bị được, cho dù về sau nàng gả chồng, nhưng cũng không chơi được mấy kiểu này.



Không hổ là nam nhân tôn quý nhất Đại Diệp Triều, ngay cả chơi đùa cũng không giống bình thường.