Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 24 : Ngài ôm ta một cái

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


Edit: Cảnh Thục viện



Beta: Thảo Hoàng Quý phi



"Đào Uyển nghi, Hoàng thượng tới, ngay ở phía trước lại vừa lúc đụng phải Lâm cô nương đấy."



Một tiểu cung nữ bị Liễu Âm tạm thời kéo lại đi theo dõi, lúc này vội vội vàng vàng chạy tới báo cáo, đương nhiên bên kia cũng đã ngẫu nhiên gặp nhau thành công.



Tần Phiên Phiên trở mặt ngay tại chỗ, hừ lạnh một tiếng, nhấc váy lên nhanh chân xông về phía trước, ý chí chiến đấu rất mạnh.



Liễu Âm vẫn là lần đầu nhìn thấy chủ tử nhà các nàng có dáng vẻ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang như này, không khỏi bị giật nảy mình, sợ nàng tức đến muốn đánh người, lập tức nhắc nhở: "Chủ tử, Hoàng thượng không thích nữ tử có tính tình ngang ngược, ngài nên kiềm chế một chút, tuyệt đối đừng động thủ a."



Tần Phiên Phiên cũng không có để ý trả lời nàng ta, một đường chạy như điên đi về phía trước, nhìn bước chân mạnh mẽ kia rất giống với vận động viên đá cầu luyện tập từ nhỏ, phía trước ở trước mặt Lâm Xảo giả vờ như liễu rủ trong gió, căn bản chính là coi khinh người ta.



"Hoàng thượng, thần nữ thấy xuân sắc dạt dào, gió nhẹ sảng khoái, nên dẫn người ra chơi diều. Chỉ là thần nữ vụng về, vẫn luôn chạy không nổi để chơi nên diều cũng không bay lên được."



Lâm Xảo nửa ngồi ở trước mặt cửu ngũ chí tôn, trong tay còn cầm con diều heo màu hồng kia, nàng ta cũng không sợ hắn, thậm chí còn khẽ nâng đầu lên, một đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, trong mắt lộ rõ sự sùng bái cùng với tình ý miên man. Khuôn mặt phù dung [1] kia nhìn thấy mà thương.



[1]: tên khác của hoa sen



Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng nheo đôi mắt lại, cũng không có biểu hiện gì.



"Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài đã tới a."



Bên này còn chưa có cọ sát ra hoa lửa, chỉ thấy Tần Phiên Phiên mạnh mẽ như dũng sĩ vận động đang chạy như bay về hướng này.



Nhìn thấy nàng nhanh chân bước về phía trước, cũng không sợ làm ra động tác kịch liệt thương đến "trứng", Trương đại tổng quản biểu thị rất là đồng cảm.



Cẩu hoàng đế khẳng định sẽ ghen ghét, dù sao bên trong một vòng người này, chỉ có một mình hắn là có "trứng", nhưng bọn họ cũng sẽ không kỳ thị cái sự thiểu năng trí tuệ này.



Lâm Xảo nghe thấy âm thành này, đôi mi thanh tú liền nhíu lại, cái nữ nhân thối này lại tới, quả thật là âm hồn bất tán mà.



"Hoàng thượng, ôi!"



hật vất vả lắm nàng mới chạy tới trước mặt Hoàng thượng, kết quả còn chưa mở miệng nói nên lời, liền nghe một tiếng gọi to duyên dáng, một chân của nàng bước hụt trượt ở trên mặt đất, hai cánh tay ôm chặt lấy đùi của Hoàng thượng, bộ dạng có chết cũng không buông tay. 



"Tần thiếp chạy quá gấp, sợ ngài đi cùng với người khác."



Khóe môi Trương Hiển Năng kéo ra, phải, dũng sĩ vận động mạnh mẽ, một khắc áp vào trên người của cẩu Hoàng Đế kia trở đi, lại lắc mình một cái liền biến thành tiểu yêu tinh, như tự động hoán đổi, ngay cả mí mắt cũng không hề nháy một chút nào.



"Trẫm có thể đi với ai?" Tiêu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, mặc dù vẫn là mặt lạnh như quan tài, nhưng Tần Phiên Phiên vững tin trong mắt của hắn thấy được mấy phần ý cười hòa hoãn.


"Đúng vậy a, lúc này còn đau nha, cho nên tần thiếp muốn để ngài ôm thêm một chút." Nàng kiên trì tiếp tục đi giảng hòa.



Nhưng mà tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Hoàng thượng, nàng vẫn ngoan ngoãn buông tay đứng vững ở một bên, đặc biệt ủy khuất mà cúi đầu đi sau lưng của hắn, giống như một tức phụ nhỏ bị khinh bỉ vậy.



"Khuôn mặt ngươi khóc than làm gì, trẫm còn sống rất tốt đây này!"



Lúc đầu Tần Nghiêu không định phản ứng lại với nàng, nhưng mà oán niệm của tiểu yêu tinh này quá mạnh, nhanh chóng hóa thành thực chất tới quấy nhiễu hắn.



"Tần thiếp muốn để ngài nhẹ nhõm một chút, dù sao nếu như ngài tiếp tục ở cùng một chỗ với vị cô nương béo kia, có khả năng ngài phải ôm một con heo trở về."



Hoàng thượng bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, nào có người như vậy chứ, rõ ràng lời nàng nói không phải là cố ý chọc giận người, nhưng chính mình liền muốn vặn đầu nàng xuống làm cầu đá.



"Ngươi chính là con heo khó chiều nhất trên đời này!" Tiêu Nghiêu không chỉ có mắng nàng, mà còn đưa tay chọc vào trán nàng, lực đạo hoàn toàn thô lỗ không có chút cưng chiều.



Đầu tiên là Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, ngay sau đó là khiếp sợ nhìn hắn.



Ngươi cũng không còn là cẩu tử yêu thương ta đến chết nữa, thời điểm trên giường rõ ràng không phải nói như vậy.



"Ngài hung dữ với tần thiếp." Nàng nhẫn nhịn nửa ngày mới nói ra câu nói này.



Thời điểm đánh cẩu cũng không cần do dự, chỉ cần nhắm ngay mông của nó đạp một phát mới đúng, thế nhưng cẩu tử trước mắt không phải là cẩu bình thường, đằng sau còn có hai chữ hậu tố: Hoàng đế. Nàng đây cũng không dám động thủ.



Tiêu Nghiêu không để ý đến nàng, thẳng đến khi long liễn tới, hắn bước lên trước, vừa quay đầu đã nhìn thấy nàng méo miệng, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể gào lên.



"Còn chưa cút đi lên?" Âm thanh nam nhân trầm thấp truyền đến.



Tần Phiên Phiên lập tức nhấc váy, cẩn thận từng li từng tí đi lên, long liễn đủ rộng rãi, dù hai người ngồi vẫn còn dư dả, về phần cái gì mà không hợp quy củ này kia, ở trong mắt nàng căn bản không phải là chuyện gì lớn lao, dù sao Cẩu Hoàng đế muốn nàng đi lên mà.



Vốn dĩ là nàng ngồi sát bên Hoàng thượng, về sau biến thành dán chặt vào, lại về sau nữa thì cái mông từng chút từng chút chuyển hướng lên đùi của người ta. Cho đến khi cuối cùng nàng cũng lệch người nằm trong ngực của Hoàng thượng, mặt mũi tràn đầy tươi cười như tiểu nhân đắc chí.



Nàng ngẩng đầu, mi mắt cong cong muốn nói cái gì đó với Hoàng thượng, ngay lập tức ánh mắt bị bàn tay của nam nhân che kín lại.



"Cười thật là xấu, hại con mắt của trẫm có chút đau."



Bởi vì tầm mắt của nàng bị cản lại, cho nên không thấy được thời điểm cửu ngũ chí tôn đang nói lời như này, trong mắt có chứa chút ý cười.



Trương Hiển Năng đi lại phía sau của long liễn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Đào Quý nhân ghé vào bên tai Hoàng thượng nói thì thầm, ngoài miệng thì Hoàng thượng bảo cách xa hắn một chút, trên mặt lại không hề biểu tình không kiên nhẫn nào cả.



Hắn không khỏi có chút lo lắng, cái này không khỏi giống bộ dáng như Thương Trụ vương và Tô Đát Kỷ nha, thế là một đời minh quân từ đây ngày ngày không lên triều?



Tần Phiên Phiên ngồi trên long liễn ngắm phong cảnh, chỉ cảm thấy mọi thứ quanh mình đều trở nên bé nhỏ, cả tầm mắt bao quát non sông hào hùng. Nàng muốn nuôi bản thân mình cho thật khỏe mạnh, tranh thủ về sau sinh con trai ngồi lên vị trí này, đến lúc đó không có Cẩu Hoàng đế bên cạnh nữa, nàng cũng có thể học Cao Thái hậu, làm người dành chiến thắng trong cuộc chiến này.