Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 27 : Dự định của Tần Phiên Phiên

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


Edit: Cát Sung dung



Beta: Nga Quý tần



"Không có chuyện gì, tối hôm qua ta ngủ không tốt lắm, hôm nay lại phải gặp người làm ta không cao hứng, nóng nảy nên hoảng mà thôi. Bưng canh gà tới đây cho ta uống". Tần Phiên Phiên vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, nhẹ giọng trấn an một câu.



Minh Quý phi dẫn Lâm cô nương tới đã đứng ở cửa, thoạt nhìn như vậy, ngược lại giống như hai nàng mới là chủ nhân của Thường Đào các, Tần Phiên Phiên giống như khách nhân.



Tần Phiên Phiên không biết hai người này tới vì cái gì, tóm lại trước tiên vẫn tuân thủ quy củ cúi người chuẩn bị hành lễ, Minh Quý phi lập tức tiến lên hai bước đỡ nàng.



"Ai da, Đào muội muội không cần khách khí như vậy, lần trước hai tỷ muội chúng ta có thể nói là không đánh không quen nhau. Muội cũng không cần để ý, đều là do Tô Uyển nghi nói hươu nói vượn, dù sao hai vị Thái hậu cũng đã xử phạt nàng ta, cho muội hết giận". Minh Quý phi đặt tay vào trên mu bàn tay nàng, mặc kệ là ngôn ngữ hay động tác, đều lộ ra mười phần cảm giác thân mật.



Tần Phiên Phiên không khỏi nhướng nhướng chân mày, nhìn dáng vẻ vị này không phải vì tới tìm phiền toái, tầm mắt nàng dường như không có việc gì nhìn thoáng qua Lâm Xảo, hẳn là có quan hệ với Lâm Xảo.



Ánh mắt hai người vừa lúc giao nhau, Lâm Xảo lại một lần nữa nhớ tới cảm giác sợ hãi khi mình bị gọi là heo, thân thể không khỏi run lên.



"Minh tỷ tỷ nói là được, vừa nhìn đã biết tỷ tỷ là người minh bạch, chủ yếu đều là hạng người tầm thường gây loạn, khua môi múa mép, mới làm tỷ hiểu lầm muội. Thật ra muội muội sùng bái nhất là người, thời điểm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tỷ, đã cảm thấy rất quen thuộc, còn không phải là ở hội Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương gặp qua sao, quả nhiên chúng ta tới trong cung, lại tiếp tục làm tỷ muội".



Thanh âm Tần Phiên Phiên thanh thúy ngay thẳng, thời điểm nàng nói lời này, không hề có trạng thái làm nũng cùng ra vẻ kiều mị, ngược lại trực lai trực vãng.



Điểm này rất phù hợp với khẩu vị Minh Quý phi, nàng không thích nữ nhân đối xử với Hoàng thượng một kiểu, dùng ở trước mặt nàng, tất cả mọi người đều là nữ nhân, không cần phải uốn đầu lưỡi nói chuyện.



"Ai nha, muội vừa nói ta liền nghĩ tới, cái này gọi là chỉ hận gặp nhau quá muộn. Lúc trước muội thăng vị, tỷ đã quên tặng muội hạ lễ, hôm nay vừa mới nghĩ tới, lập tức tự mình đưa qua đây cho muội, muội đừng trách tỷ được không". Nàng ta vừa nói vừa lấy vòng ngọc bích trên tay lau qua, trực tiếp tròng lên cổ tay Tần Phiên Phiên.



Vòng bích ngọc này rất tốt, màu xanh sâu kín xanh tươi, giống như vẫn muốn xanh đến tận trong lòng người.



"Vòng tay này thật đẹp". Tần Phiên Phiên vui tươi hớn hở mà cười, trong lòng nghĩ, cẩu Hoàng đế nhất định thích chết loại nhan sắc này.



"Muội thích là tốt rồi". Minh Quý phi nhìn thấy biểu hiện bên ngoài của nàng không giống giả bộ, lại thêm một trận cao hứng.



Lâm Xảo vẫn luôn quan sát hai người, nhìn thấy hai người này từ lúc bắt đầu biệt nữu[1], hiện giờ biến thành bộ dáng hai tỷ muội tốt, không khỏi một trận kinh ngạc.



[1] Biệt nữu 别扭: Ý kiến không hợp nhau.



Minh Quý phi là dạng người gì, nàng rõ ràng nhất, chỉ là trước khi vị đường tỷ này tới đây, vẫn luôn lẩm bẩm trong miệng rất lâu, luôn mắng Đào Uyển nghi.



Nhưng từ sau khi tới nơi này, nghe Tần Phiên Phiên nói mấy câu, liền dỗ tốt được Minh Quý phi, hơn nữa Lâm Xảo là người đứng xem, vẫn luôn quan sát Đào Uyển nghi cực kì nghiêm túc, phát hiện lúc nàng ta nói những lời này với Minh Quý phi, đều có biểu hiện chân thành, hoàn toàn coi Minh Quý phi là tỷ tỷ thân thiết, cho dù là biểu tình rất nhỏ lộ ra cũng đều thân cận.



Chỉ là ngắn ngủn vài câu, Lâm Xảo đã hoàn toàn bình tĩnh lại, toàn bộ khinh thường lúc trước đối với Tần Phiên Phiên biến mất không thấy, nữ nhân này thật không đơn giản.



"Tỷ tỷ đối tốt với muội như vậy, quả thật muội muốn lệ nóng doanh tròng[2]. Tục ngữ nói đúng, tích thủy chi ân đương cũng tuyền tương báo[3], không biết tỷ tỷ có chỗ nào cần muội có thể giúp đỡ được hay không?". Tần Phiên Phiên chủ động đề cập tới đề tài này.



[2] Lệ nóng doanh tròng 热泪盈眶: là thành ngữ giải thích vì tình cảm kích động mà nước mắt tràn ngập hốc mắt, hình dung cảm động đến cực điểm hoặc cực kì bi thương.




Đào Uyển nghi nói đây là từ trên trời giáng xuống, trong lòng ngực nàng còn thả ra cánh hoa hạnh, thật là tiên tử rơi xuống.



"Hoàng thượng giá lâm ---".



Bên ngoài vang lên âm thanh bén nhọn của thái giám, Lâm Xảo không khỏi nuốt nước miếng.



"Hoàng thượng, người ở bên trong thỉnh, trực tiếp đi vào là được".



Vẻ mặt tổng thái giám Thưởng Đào các Lý Đức cố gắng cười cười, ân cần thỉnh hắn đi vào.



Thị lực Hoàng thượng thật tốt, liếc mắt một cái từ phía xa xa, mờ hồ có thể nhìn thấy trong điện một góc băng sơn, hẳn là tỉ mỉ bố trí qua, nói vậy đúng là muốn cho hắn kinh hỉ.



Loại chuyện nhiều chủ ý này cũng chỉ có Đào Uyển nghi mới có khả năng nghĩ ra.



Nghĩ đến đây Tiêu Nghiêu không khỏi cong khóe môi cười, đêm nay phải dịu dàng một chút với nàng.



"Được rồi, một mình Trẫm đi vào là được, chờ xem kinh hỉ của ái tần, các ngươi tìm thời cơ tốt rồi lại đi vào". Ngôi cửu ngũ cực kì thông cảm cho Đào Uyển nghi, loại kinh hỉ này chỉ dành cho một mình hắn nhìn, dù sao để cho những thái giám đó xem, bọn họ cũng sẽ không hiểu.



Hắn nói xong liền cất bước đi vào, mắt nhìn thấy Hoàng thượng đã đi vào bên trong, Trương Hiển Năng mới bĩu môi.



Thời cơ tốt cái gì chứ, không phải là nói không cần quấy rầy Cẩu Hoàng đế cùng tiểu yêu tinh hẹn hò sao.



"Lý công công, đến tột cùng nơi này của các ngươi có cách gì mới vậy? Đào Uyển nghi bố trí cái gì?" hắn hỏi thăm Lý Đức.



Kết quả uốn éo mặt liền nhìn thấy gương mặt khóc tang của Lý Đức, run run nói: "Đại tổng quản, phỏng chừng đêm nay nô tài phải chấm hết ở đây. Chủ tử chúng ta nàng mệnh khổ a!".



"A? Ngươi nói lời này có ý tứ gì?". Trương Hiển Năng cả kinh, lập tức liền nghĩ có phải Hoàng thượng sẽ gặp nguy hiểm hay không, liền chuẩn bị vọt vào.



Thấy ban đầu trong nội điện đèn đuốc sáng trưng, liền trở thành một mảnh u ám, tất cả các đèn đều tắt, duỗi tay không thấy năm ngón.



"Lý Đức, đến tột cùng các ngươi đang làm cái gì?". Trong lòng bàn tay Trương Hiển Năng đầy mồ hôi lạnh, thậm chí còn do dự có nên kêu hộ giá hay không.



Loại tình huống giống nhau xuất hiện, chính là phải có ngoài ý muốn, rất có khả năng sẽ có thích khách lui tới.



"A----". Một giọng nữ thê lương vang lên, toàn bộ ở trong điện truyền ra, giống như nữ quỷ kinh hồn.



"Hộ giá, hộ giá". Trường Hiển Năng không cố được nhiều như vậy, sau một tiếng hô to, lập tức lãnh người tiến vào.



Cẩu Hoàng đế ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, nếu không đời này hắn không chỉ có ném trứng, còn muốn ném đầu, tới âm tào địa phủ, hắn cũng ngượng ngùng khi nói mình họ Trương.



Mất mặt a!