Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 29 : Diễn tinh làm nũng

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


Edit: Thảo Hoàng Quý phi



Beta: An Thục phi



"Đau quá." Tần Phiên Phiên vừa khóc vừa kêu đau, tục ngữ nói rất đúng, trẻ khóc được bú, từ nhỏ nàng đã minh bạch đạo lý này.



Nàng khóc đến bách chuyển thiên hồi[1], làm lòng người phát phiền.



[1] bách chuyển thiên hồi (百转千回): thành ngữ hình dung sự xoay chuyển lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết, cũng chỉ đã trải qua rất nhiều trắc trở.



Tiêu Nghiêu lôi kéo cổ tay nàng, vừa gọi người đi thỉnh thái y, vừa ôm nàng ngồi xuống một bên, cũng không hề ghét bỏ nội điện này bố trí giống như linh đường, không hề có ý kiêng kị.



Buổi tối muộn thế này, Hoàng thượng thỉnh thái y tới Thưởng Đào các, vừa hỏi vẫn là Đào Uyển nghi bị thương, mọi người trong Thái Y viện liền có chút vi diệu.



Chẳng lẽ là Hoàng thượng và Đào Uyển Nghi chơi đến thật vui vẻ, thật sự làm ra vấn đề gì?



Đây chính là trường hợp đầu tiên sau khi Hoàng thượng đến chỗ phi tần, làm phi tần đó, đúng theo nghĩa đen là không xuống giường được.



Thời điểm thái y mang theo hòm thuốc cùng cung nữ đi tới, liền thấy hai người ngồi trên ghế bên ngoài điện, ăn mặc chỉnh tề, Đào Uyển nghi lộ ra cánh tay, giờ phút này vẫn là bộ dáng long lanh nước mắt, nhìn thật là đáng thương.



Tức khắc ý nghĩ trong lòng thái y đều dập tắt, hại hắn đã lớn tuổi lại bị kích động một hồi, kết quả thế nhưng chỉ là bị ngã trầy da.



Tiểu thái giám kia tới thỉnh thái y cũng không nói rõ ràng chút, làm  người ta tưởng tượng mênh mông.



Thái y bắt mạch một lát, lập tức nói: "Vẫn chưa động tới gân cốt, để y nữ băng bó cho Đào Uyển nghi một chút là được, không thể đụng vào nước, cũng tránh cầm vật nặng. Lão thần khai phương thuốc, nhưng uống hay không uống thì tùy ngài."



Tần Phiên Phiên vô cùng sợ chịu khổ, tất nhiên nàng sẽ không uống thuốc, chỉ là nàng chờ hồi lâu mới chờ được thái y tới, thế nhưng chỉ nói mấy câu như vậy, tức khắc liền có chút không cam lòng.



Nàng cũng không thể vô ích té ngã, thậm chí đổ máu.



"Thái y, không còn bệnh tật gì khác sao?" Nàng trừng lớn con mắt hỏi một câu.



Thái y đang chuẩn bị rời đi, có chút phát ngốc nói: "Thân thể của Đào Uyển nghi rất khoẻ mạnh, mạch tượng cũng rất bình thường."



Hắn không có mặt mũi nói thẳng, hắn đã bắt mạch cho rất nhiều chủ tử hậu cung, hiếm thấy ai cường tráng như trâu giống Đào Uyển nghi.



"Nhưng ngực ta có hơi đau, đầu váng mắt hoa." Nàng thống khổ mà rên rỉ một tiếng, một tay che ngực, như là muốn ngất đi.



Động tác bất thình lình của nàng làm thái y và Hoàng thượng giật nảy mình, thái y lập tức bắt mạch lại, chính là khám đến ba lần. Dù trên mặt nàng lộ ra biểu tình đau đớn không thể chịu nổi, nhưng cường tráng như trâu cũng không thể biến thành mèo bệnh.



Đào Uyển nghi đây là ra cho hắn đề bài khó.


Nằm ở bên cạnh hắn, Tần Phiên Phiên lập tức sợ tới mức run rẩy, không thể như vậy, không phải nàng cũng chưa làm chuyện gì sao? Nàng và Trương Tổng quản thù oán gì, đến loại thời điểm này còn phải nhắc nhở Cẩu Hoàng đế.



"Lâm gia cô nương nằm ngoài điện kia, đưa về Lâm gia ngay trong đêm. Cứ nói là ý chỉ của trẫm, mở cửa cho nàng ta biến đi!" Tiêu Nghiêu lạnh giọng phân phó, thời điểm nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mang theo chán ghét nồng đậm.



Hắn đây là trêu ai chọc ai, buổi tối tràn đầy chờ mong mà tới xem tiên cảnh nhân gian, kết quả chỉ thấy được nữ quỷ nhân gian.



Tiểu yêu tinh nằm bên cạnh này còn vô cùng ủy khuất mà không thể mắng.



Trương Đại tổng quản lĩnh mệnh mà đi, ra ngoài cửa còn thở dài dưới đáy lòng, hắn đã đoán được, lửa giận ngập trời của vị cẩu tử này cũng sẽ bị dập tắt trong ôn nhu hương[2].



[2] ôn nhu hương (温柔乡): dùng để chỉ sự săn sóc của nữ nhân đối với nam nhân, ý nói nữ sắc khiến người ta trầm mê.



Sau khi nghe được không phải trừng phạt nàng, Tần Phiên Phiên lập tức tâm hoa nộ phóng[3], mặt mày nàng hớn hở lên.



[3] tâm hoa nộ phóng (心花怒放): hình dung tâm trạng cực kỳ vui mừng, sung sướng.



Tiêu Nghiêu lệch đầu về một bên liền nhìn thấy bộ dáng nàng đắc ý như thế, không khỏi duỗi tay nhéo mặt nàng.



"Ngươi đừng cười, chờ vết thương của ngươi lành, không thể thiếu ——"



Ngôi cửu ngũ mới vừa mở đầu, Tần Phiên Phiên bỗng nhiên dựng thẳng thân, tiến đến hôn một cái lên miệng hắn, ngăn chặn không cho hắn nói xong.



Tiểu yêu tinh vận dụng chiêu này đến càng thêm lô hỏa thuần thanh[4], lập tức Hoàng thượng nói không ra lời, chờ sau khi thân mật, thấy nàng chớp một đôi mắt to với chính mình, muốn nói cái gì sớm đã quên.



[4] lô hỏa thuần thanh (炉火纯青): công phu đạt tới cảnh giới thuần thục, hoàn mỹ.



Một đêm này, hai người ôm nhau ngủ, chuyện gì cũng chưa phát sinh.



Không thể không nói "kế hoạch linh đường" lần này của Đào Uyển nghi thành công viên mãn. Dù nữ quỷ bị kéo đi rồi, đổi thành nàng ra trận, những cái xiêm y tơ lụa trắng cũng đều cất đi, nhưng Hoàng thượng cũng không dễ chịu, phỏng chừng đều đã thành bóng ma tâm lý.



Tạm thời Tần Phiên Phiên còn chưa nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ở trong mộng, nàng thành công cưỡi rồng.



Con rồng kia vô cùng thuận theo, kêu làm gì thì làm đó, còn không ngừng nhét trứng rồng cho nàng nuôi.



Nàng là người có cá tính, trong tiềm thức liền cảm thấy con rồng này xem thường nàng, lúc trước đến chạm cũng không cho nàng chạm vào trứng rồng, hiện tại nàng không hiếm lạ, lại đưa cho nàng trứng rồng, nàng sẽ muốn sao?



Đương nhiên sẽ không, nàng "Bộp" một tiếng liền vứt trứng rồng xuống.



Trứng rồng bị quăng ngã, sau khi ục ục lăn hai vòng, bỗng nhiên nhảy ra một con rồng nhỏ, gọi nàng là nương.



Sau đó nàng đã bị doạ tỉnh.