Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 4 : Cơn giận của Thiên Tử

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Loan Sung viện

Beta: Giang Hiền tần

Sau khi vào đến hoàng cung, cỗ kiệu nhanh chóng dừng lại.

Vệ công công dẫn nàng chạy thật nhanh, vừa đi vừa dùng giọng nói the thé thúc giục nàng: "Ngũ cô nương, cô hãy mau lên, Hoàng thượng không có thời gian chờ cô nương chậm chạp đi đến đâu."

Về sau gần như là vị công công này kéo nàng chạy thẳng đến Long Càn cung.

Đây là tẩm cung của vị cửu ngũ chí tôn, mỗi ngóc ngách đều lộ ra sự trang trọng, nghiêm ngặt, thị vệ thủ hộ và tuần tra thì không bàn cãi nữa, cung nữ và thái giám đứng bên ngoài cũng không hề ít.

Nhưng mà ngay lúc này lại có một vị tiểu cung nữ đang quỳ trước cửa cung, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy không ngừng, đến một câu xin tha cũng không thốt ra lời.

Vệ công công nhìn thấy nàng ta thế nhưng mày cũng không động dù chỉ một chút, chỉ phân phó nàng: "Ngũ cô nương, cô thay giày rồi mau vào trong đi. Không được nói gì, chỉ được phép im lặng vào trong. Không được đảo mắt nhìn loạn khắp nơi, Hoàng thượng thích yên tĩnh, ngài hãy lưu ý cẩn thận."

Tần Phiên Phiên ngây người, nàng bị nhét một chiếc khăn trắng vào tay, lập tức có tiểu cung nữ bên cạnh thay giày cho nàng.

Giày thêu ngũ sắc trên chân bị đổi thành đôi giày thêu đế mềm màu tím. Áo choàng trên người nàng cũng bị cởi ra, cung nữ đó nhìn quần áo trên người nàng một chút liền nhíu mày.

"Vệ công công, gần đây Hoàng thượng không thích màu hồng nhạt, nhìn thấy lập tức tức giận. Nha đầu này cũng vì vậy mà bị đuổi ra ngoài, Ngũ cô nương mặc thế này sợ là sẽ bị liên lụy."

Tần Phiên Phiên xác định tiến cung sẽ chịu khổ, tất nhiên không thể mặc đồ xanh đỏ lòe loẹt. Không nghĩ tới chọn một thân hồng nhạt khó tìm ra khuyết điểm này cũng sẽ xúc phạm đến thánh thượng.

"Ai da, hay là đem cô ấy đi thay quần áo?" Vệ công công vô cùng sầu muộn.

"Lề mề gì vậy, mau dẫn người vào, lúc nãy Hoàng thượng còn nhắc đến đấy." Một vị công công bước ra từ đại điện, đè thấp giọng thúc giục.

"Trương công công, ngài mang người vào đi. Ngài lưu ý xiêm y của cô nương này một chút." Vệ công công đẩy Tần Phiên Phiên về phía trước, còn hảo tâm nhắc nhở một câu.

Trương Hiển Năng liếc nhìn nàng một chút liền ném cho nàng một ánh mắt "tự giải quyết cho tốt".

Tần Phiên Phiên cầm chiếc khăn trắng lúc nãy bước vào Long Càn cung, bước dọc đường, giày đế mềm đi trên sàn không vang lên bất kỳ âm thanh nào.

Trong điện tất nhiên là vô cùng huy hoàng, khí phái, vật phẩm trang hoàng nếu không phải vàng thì cũng là ngọc, hiển lộ phong thái rồng cuộn hổ nằm một cách triệt để. Nàng cũng không rảnh chú ý, ngay lúc Trương Hiển Năng ra hiệu, nàng liền ngồi xổm xuống, bắt đầu lau sàn.

Từng phiến đá xám trên sàn vẫn sáng bóng, không hề dính bụi, không cần phải lau, nhưng Hoàng thượng đã mở kim khẩu, nàng cũng đành làm theo.

"Bẩm Hoàng thượng, cô nương của Tần gia đến rồi." Trương Hiển Năng tiến lên, nhẹ giọng nói.

Trên long án chất đầy tấu chương, Hoàng thượng đang chăm chú phê duyệt. Trong mắt tràn ngập tơ máu, lộ vẻ mỏi mệt rõ ràng.

"Ngũ cô nương cũng thật khoan thai, trẫm đặc biệt phái người đến đón ngươi cũng vì để ngươi lau sàn suốt đêm bồi trẫm. Nếu ngươi tới chậm chút nữa, trời cũng sáng rồi, phỏng chừng tiến vào cũng không gặp được trẫm."

Vị cửu ngũ chí tôn cười lạnh, giọng nói tràn ngập khinh thường.

Tần Phiên Phiên ngay cả đầu cũng không dám nâng, cơn giận của thiên tử thật như nước Trường Giang cuồn cuộn không dứt.

"Ồ, ngươi cũng thật biết chọn, mặc một bộ phấn hồng. Có biết màu phấn hồng đối với trẫm có nghĩa gì không?" Hắn sâu kín nói, giọng nói mang tử khí âm trầm như tang thi vương ngàn năm vậy.

"Thần nữ ngu dốt, không biết ạ." Nàng hồi bẩm.

"Trẫm nhớ tới một câu, sông nhỏ vừa xuất hiện một mỏm đá, đã sớm thấy chuồn chuồn đậu trên đó. Phấn hà đối với lá xanh, ngươi đây là ám chỉ kim quan trên đầu trẫm đội là màu xanh lá sao?"

Bị đội nón xanh khiến lòng tự trọng của đàn ông bị đả kích nghiêm trọng, cho dù là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ cũng không ngoại lệ.

Trương Hiển Năng thở hắt ra, cuối cùng cũng minh bạch tại sao hoàng thượng đột nhiên ghét màu hồng phấn, giải quyết được vấn đề này, cuối cùng thì tối nay hắn có thể kê cao gối mà ngủ rồi.

Tần Phiên Phiên vẫn im lặng nãy giờ, không biết phải nói gì, cứ có cảm giác dù nói gì đều phải chết.

"Trang điểm, kiểu tóc, không ra gì. Lau tốt thì lưu lại, không tốt thì tìm nơi nào nghỉ đi." Hoàng thượng lạnh giọng nói.

Hắn nhìn thoáng qua nữ tử đang lau sàn bên dưới, một đầu tóc đen chỉ dùng một chiếc dây buộc lại, nhìn qua có vẻ quá mức tùy ý.

Nhưng đôi tay thoạt nhìn có vẻ còn trắng hơn cả chiếc khăn cầm trong tay, chọc cho người ta chú ý.

Tần Phiên Phiên run cầm cập, nàng không cảm thấy hai từ nghỉ ngơi này thật sự có ý cho nàng nghỉ ngơi.

Nàng cau mày, thầm cân nhắc ý tứ của vị cửu ngũ chí tôn trên kia.

Nàng vén váy, tách hai chân thành hình chữ mã[1], may là thân thể nàng mềm dẻo, đối với động tác yêu cầu cao về cơ thể vẫn thực hiện được

[1] Hình chữ Mã: 

1 Hình chữ Mã

Trương Hiển Năng thân là tổng quản đại nội, tự nhận bản thân kiến thức rộng rãi nhưng nhìn thấy động tác này cũng ngớ người.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Tiêu Nghiêu nhìn thấy hành động kỳ quái của nàng liền hỏi.

"Thần nữ đang chuyên tâm lau sàn. Ân chuyên...tâm." Nàng vừa nói vừa thay đổi tư thế, quỳ rạp xuống đất rồi hai tay nắm lấy cổ chân, vẫn nắm chặt chiếc khăn trắng trong tay, chậm rãi xoa.

Nam nhân ngồi trên long ỷ khẽ nheo mắt lại, nữ tử đứng trong điện này thực sự rất gầy, vòng eo kia chỉ cần một vòng tay là có thể ôm gọn, lúc làm những động tác khó này lại phô bày ra hết những đường nét quyến rũ.

Vừa câu đi tầm mắt của hắn vừa khiến thân thể hắn ngứa ngáy.

Nếu đem nàng ấn trên mặt đất, xé nát xiêm y trên người nàng, tháo dây cột tóc.

Làn da trắng đến trong suốt của nàng, đối lập với nền gạch màu xám, nhất định là vô cùng xinh đẹp.

"Thần nữ trước kia học cách kéo dãn gân cốt, nghe nói làm thế này có thể trường thọ. Thần nữ thường xuyên tập luyện ở nhà, cho dù là đang đọc sách hay chơi cờ cũng sẽ vừa kéo dãn chân. Hoàng thượng trăm công nghìn việc, thần nữ làm vậy không phiền đến Hoàng thượng. Hoặc là hoàng thượng thích tư thế gì, thần nữ có thể vặn cho ngài xem." Thực hiển nhiên, Tần Phiên Phiên đang dùng một bộ mặt nghiêm túc mà nói hưu nói vượn.

Nàng biết mình xuất sư bất lợi, sao biết được Hoàng thượng từ một thân hồng y của nàng lại liên tưởng đến bản thân bị đội nón xanh cơ chứ.

Không có biện pháp khác, chỉ có thể tìm cách tự cứu bản thân, để hắn cảm thấy nàng xinh đẹp ôn nhu, luyến tiếc giết nàng.

Thời điểm nói lời này, không biết có ý không mà đầu nàng cúi sát xuống đất, vểnh mông lên cao, cả người tiến về phía trước, cả thân thể dường như áp sát mặt đất, thoáng ngẩng đầu rồi lại áp sát như cũ.

Từng động tác nối tiếp nhau, đẹp đẽ mà lưu sướng, không phải loại mềm yếu không xương mà lộ ra vài phần mềm mại, dẻo dai.

Tay đang phê tấu chương của Tiêu Nghiêu khẽ run lên, một giọt mực trên đầu bút lông nhỏ lên tấu chương đang mở, lưu lại tì vết bên cạnh dòng chữ chú giải rồng bay phượng múa.

Hắn nhíu mày, loại sai lầm cấp thấp này lẽ ra hắn sẽ không phạm phải, trong lòng bỗng xuất hiện chút lo âu không lý do.

"Đây là thái độ chuyên tâm của ngươi?" Vị cửu ngũ chí tôn không biểu hiện gì, bỏ bút nói.

Tần Phiên Phiên vẫn giữ tư thế chữ mã, nghiêm túc trả lời: "Thần nữ còn có thể chuyên tâm hơn, nhưng mà gạch ở đây quá cứng, tiểu nữ sợ ngã. Thêm nữa, một số động tác khác càng khó hơn thì một người không thể thực hiện được."

Lúc nàng nói những lời này vẫn luôn cúi đầu, ngữ khí không chút phập phồng, không hề có chút tình ý miên man nào.

Nhưng trong đại điện lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, Ngũ cô nương này là tiểu yêu tinh dụ người.

Động tác gì mà một người làm không được? Chỉ có động tác trên giường đi, vậy thì đúng là phải có vị cửu ngũ chí tôn này xuất lực.

Tiêu Nghiêu nhìn chằm chằm nàng một lúc, trong lòng đã nhận định là nàng có ý câu dẫn, nhưng sắc mặt nàng lại trầm tĩnh, vẫn luôn rũ mi mắt, không hề liếc mắt đưa tình, không nhìn ra nàng có ý câu dẫn.

Nếu bây giờ hắn phạt nàng, nàng liền có cơ hội kêu oan, huống hồ ngôi cửu ngũ chí tôn sẽ không làm loại chuyện mất mặt này, nhỡ như hắn hiểu sai thì sao?

Trong đại điện nhất thời vô cùng yên tĩnh, Hoàng thượng vô cùng nghiêm túc mà phê duyệt tấu chương, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang không ngừng thay đổi tư thế.

Tần suất ngẩng đầu tăng dần khi động tác của Tần Phiên Phiên ngày càng xuất sắc.

Đến cuối cùng, hắn đơn giản ném bút, đẩy chồng tấu chương sang một bên, chăm chú nhìn nàng.

Trương Hiển Năng tròng mắt dựng thẳng, trong lòng kinh ngạc, Tần gia vậy mà bồi dưỡng ra được một cô nương như vậy, từ lúc nàng tiến vào Long Càn cung, động tác thế nhưng chưa từng lặp lại, mỗi tư thế đều làm người ta sợ hãi, cảm thán thân thể nàng thật quá mềm dẻo.

Đừng nói Hoàng thượng là một nam nhân bình thường, ngay cả hắn là một thái giám cũng muốn sờ thử thân thể của Ngũ cô nương, nhất định là vô cùng mềm mại.

"Ha..." Tần Phiên Phiên thật sự rất mệt, những động tác đó nhìn vậy chứ thật ra rất tốn sức, trán nàng đã tích một lớp mồ hôi mỏng.

"Trương Hiển Năng, pha cho nàng một ly trà."

Lúc Tiêu Nghiêu phản ứng lại, nghe bản thân phát ra những lời này, khuôn mặt chậm rãi biến đen.

Rõ ràng nghĩ là chờ cô nương Tần gia vào cung, hắn phải dày vò một trận nên thân, kết quả là chưa dày vò, hắn đã đau lòng rồi.

"Ngũ cô nương, mời ngài dùng trà."

Tần Phiên Phiên nhanh chóng uống xong ly trà, lại quỳ xuống đất, cả khuôn mặt và ngực đều ép xuống sàn, mông vểnh lên.

"Thần nữ tạ ơn Hoàng thượng thưởng trà." Nàng vẫn duy trì động tác tạ ơn lúc này, toàn bộ đường cong thân thể đều hiển lộ ra ngoài.

Hô hấp của hắn thoáng dừng lại, hắn còn thấy rõ ràng khuôn mặt đỏ bừng của nàng, thậm chí mồ hôi của nàng còn mang theo một hương thơm tươi mát, nhưng nàng vẫn rũ mắt như trước, nhìn như ni cô vô dục vô cầu.

Hoàng đế thầm cắn răng, nữ nhân này thật biết cách lạt mềm buộc chặt.

"Hoàng thượng, đã đến giờ lâm triều rồi." Trương Hiển Năng làm gián đoạn việc thưởng thức biểu diễn của Hoàng thượng.

Tiêu Nghiêu cả kinh, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, xác thực mặt trời đã ló dạng, đã đến lúc lên triều.

Lúc trước cảm thấy phê tấu chương nhàm chán vô vị, lúc này lại bất tri bất giác mà phê xong rồi, chỉnh tề mà chất đống bên cạnh. Hắn cũng không thấy bực bội gì, toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người Tần Phiên Phiên.

Tần Phiên Phiên nghe thấy, lập tức thu hồi động tác, vô cùng quy củ mà quỳ ở đó.

Chiếc khăn trắng vẫn lẳng lặng nằm trong tay nàng, căn bản không dám làm ra động tác dư thừa, sợ vị hoàng đế bị đội nón xanh này mất hứng.

Tiêu Nghiêu gật đầu, trầm tư nhìn nàng, hẳn là đang suy nghĩ bố trí cho nàng thế nào.

"Thân phận của nàng lúc này an bày ở cung điện nào thì phù hợp?" Hắn hỏi.

Trương Hiển Năng châm chước đáp: "Ngũ cô nương không phải tú nữ dự tuyển mà tiến cung, không thể đến Trữ Tú cung. Dựa theo lệ thường, người gọi nàng ấy vào cung sủng hạnh xong thì ban phân thưởng sắc phong, tuy nhiên chưa sủng hạnh thì bố trí cô ấy ở đâu đều dựa vào ý của người."

"Vậy trước mắt cứ để nàng ấy ở thiên điện của Long Càn cung đi, đợi trẫm về bàn bạc kĩ hơn." Tiêu Nghiêu nói xong, cất bước chuẩn bị đi.

Sắc mặt Tần Phiên Phiên căng thẳng, lập tức quỳ gối, lộ ra cần cổ trắng nõn, vô cùng xinh đẹp.

Xinh đẹp như vậy, khiến người ta muốn niết một chút, Tiêu Nghiêu cũng thật sự làm vậy.

Cảm giác mềm mại, hệt như bánh gạo nếp ngọt ngào, ấm nóng mà Ngự Thiện phòng mới làm.

"Không tồi, vậy phong vị cho nàng ấy làm chính bát phẩm Thải nữ đi."

Nam nhân sờ một đường từ cổ xuống đến yết hầu của nàng, hiển nhiên thực vừa lòng cảm giác trên da nàng.

"Chúc mừng Tần Thải nữ." Trương Hiển Năng lập tức tiến đến chúc mừng nàng.

Cho đến lúc hắn rời đi, cả người Tần Phiên Phiên mới thả lỏng, nàng nhìn lòng bàn tay mình, đều là mồ hôi lạnh.

Suốt nửa đêm nay nàng làm toàn những động tác khó, thân thể nàng bây giờ như một vũng nước rồi.

May mà cuối cùng mọi nỗ lực đều không uổng phí, có được phân vị, bất luận là cao hay thấp, cũng đều chứng minh cuộc sống hậu cung của nàng đã bắt đầu rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng tang: Ta muốn xem ngươi chuyên tâm

Phiên Phiên: Ta làm rồi nha, bảo bối của ngươi thức dậy rồi đi.

Hoàng tang cúi đầu nhìn chiếc quần biến hình của mình

(Hoàng tang: cách gọi lái của dân mạng Trung Quốc với Hoàng Thượng)